Giúp Em Lau Đi
2024-08-14 06:07:40
Tinh thần mỗi ngày đều bị vây quanh trong trạng thái căng thẳng cao độ, cô tham lam hy vọng loại trạng thái này có thể duy trì lâu thêm một chút.
Cho nên mỗi ngày ở trước mặt anh, dù làm bất cứ việc gì, cô đều hết sức cẩn thận, không dám làm trái ý anh, sợ làm cho anh phiền chán.
Đặc biệt là lúc ăn cơm, nhìn thấy anh đem bánh bao mềm mịn cho cô ăn, còn bản thân anh lại gặm từng ngụm lớn loại bánh bao khô khốc kia, rõ ràng anh ghét bỏ bánh bao làm từ các loại ngũ cốc đó khó ăn, bảo cô làm thêm một vài cái bánh bao từ bột mì trắng mịn.
Nhưng khi làm xong, anh cũng không có ăn mà đều nhường cho cô ăn hết.
Thật ra, bản thân cô ăn cái gì cũng đều không sao cả. Chỉ cần anh có thể sống ổn định như bây giờ, không tiếp tục đi ra ngoài lêu lổng nữa là được rồi.
Cho đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu được, tại sao anh lại đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy, trước đây không phải anh không uống rượu, uống xong là làm những chuyện tác tệ, sau khi tỉnh rượu thì lại ôm cô giải thích, giơ tay thề thốt.
Đồng ý với cô sẽ không có lần sau, đúng là có đỡ hơn một chút, nhưng gần như chỉ duy trì được hai ba ngày, sau đó lại quay về con người thật của mình, tiếp tục đi ra ngoài ăn chơi lêu lổng.
Không hề giống gần đây, biết chăm lo cho cuộc sống tốt hơn, từ nấu cơm, nấu nước, còn có thể thay tã cho con, đến mua quần áo và giày nhỏ cho con gái.
Cho nên, mấy ngày nay cô phải luôn luôn tự nhắc nhở mình, phải duy trì sự tỉnh táo, cảnh tỉnh bản thân không được sa vào những biểu hiện giả dối này, sợ là sau khi tỉnh mộng sẽ không tiếp thu được sự thật!
Nhưng mà đối với những chuyện vợ mình vẫn luôn lo lắng, Đổng Kiến Huy lại hồn nhiên không hay biết gì.
Đến gần chập choạng tối, Đổng Kiến Huy sửa chữa xong căn phòng phía tây.
Bởi vì là nhà ngói đất, trên vách tường đều dán giấy báo, trong thời gian dài đã mục nát chồng chất từ lâu, sớm không còn giữ được dáng vẻ ban đầu.
Mặc dù đã quét dọn qua, nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều bụi bẩn, mắt thường có thể nhìn thấy được trần nhà đều đã đen, Đổng Kiến Huy dùng tốc độ nhanh nhất, tạm thời dùng tấm ván gỗ, kê lên thành một cái giường nhỏ.
Anh cũng không quan tâm người khác ngủ trên đó có thoải mái hay không, chỉ cần nó không sập xuống là được, anh xác nhận mọi thứ đã xong xuôi, mức độ hoàn thành so với nhiệm vụ vợ giao cho anh không khác biệt lắm.
Dư Mạn Linh thấy anh đầu đổ đầy mồ hôi phóng khoáng đi ra, cầm khăn lau mặt qua đưa cho anh rồi nói.
"Lau trước một chút, chờ lát nữa có thể ăn cơm rồi."
Đổng Kiến Huy không đưa tay nhận lấy, thân thể thon dài cao ngất, cong nhẹ thắt lưng, đưa cả thân thể đẹp trai cường tráng phóng đại lại gần trước mặt vợ mình, hơi thở tỏa ra hơi nóng nói.
"Lau giúp anh đi."
Nghe thấy lời anh nói, Dư Mạn Linh vô thức nhìn thoáng qua Lý Văn đang mang theo đồ đạc vào nhà, thấy cô ấy đã đi vào, cô kiễng chân lên, giơ tay lau mồ hôi trên trán Đổng Kiến Huy, dặn dò nói.
"Về sau trong nhà có người, anh sáng sớm thức đi vệ sinh, đừng cởi trần, tránh làm cho cô gái nhỏ cảm thấy xấu hổ."
Con ngươi của Đổng Kiến Huy đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm người vợ đang cách mình rất gần, thấy cô nghiêm túc lau mồ hôi cho anh, còn không quên cẩn thận dặn dò tỉ mỉ những việc nhỏ như thế này.
Mặc dù cảm thấy ở trong nhà của mình còn phải mặc áo có hơi phiền phức, nhưng nhìn thấy dáng vẻ dặn dò của vợ, anh không thể không nghe theo.
Khóe môi anh giương nhẹ lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng hào mọng nước của cô một cái, phát ra giọng nói trầm ấm đầy nam tính, thẳng thắn đáp ứng cô.
"Anh biết, đều nghe lời em."
Dư Mạn Linh luôn bị những hành động lén lút thân mật của anh làm cho mặt đỏ tim đập, lúc trước chỉ có cô và anh ở nhà thì không nói, nhưng hiện tại trong nhà còn có thêm một cô gái chưa lập gia đình đây.
Mặt đỏ lên, cô nghiêm túc nói với anh.
"Nhanh đi rửa tay đi."
Xoay người đến phòng bếp.
Đổng Kiến Huy nhìn theo bóng dáng chạy trốn thật nhanh của vợ mình mà nhếch miệng nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười rạng rỡ, đi đến bên giếng, bắt đầu dội nước lạnh.
Anh rửa mặt sơ qua, bởi vì ra mồ hôi, cảm thấy trên người dính nhớp rất khó chịu.
Anh nhìn xung quanh một chút, thấy trong sân chỉ có một mình anh, vợ thì lại đang ở phòng bếp, còn nữ thanh niên trí thức kia thì ở trong phòng chắc là không ra nhanh như vậy.
Nghĩ đến đây, anh đem áo thun cởi ra, cầm lấy thùng nước lạnh dội trực tiếp từ trên đầu xuống.
Lý văn từ trong phòng đi ra, trùng hợp thấy cảnh này, nhìn nửa thân cởi trần của người đàn ông, đưa lưng về phía cô ấy, lộ ra dáng người hoàn hảo, cơ bắp cân đối, đường cong rõ ràng, trên lưng có vài vết cào.
Hai má cô ấy nóng lên, xấu hổ xoay người trở lại phòng.
Dư Mạn Linh nghe thấy tiếng nước liền bưng đồ ăn ra, đúng là nhìn thấy Đổng Kiến Huy thân người cởi trần, trên người ướt sũng, nhất thời có chút nổi nóng.
Lập tức đem đồ ăn đặt lên cái bàn đá trong sân, tiến lên kéo cả người anh đi vào phòng, trong lúc nhất thời không nhịn được oán giận vài câu.
"Trời lạnh như vậy, sinh bệnh thì sao bây giờ?"
Đổng Kiến Huy để mặc cho vợ kéo mình vào nhà, dưới sự oán giận của cô, anh cảm giác được cô thực sự lo lắng cho mình, khóe môi nở nụ cười, lộ hàm răng trắng đều trong miệng.
Dư Mạn Linh trở lại phòng, cầm lấy cái khăn nhỏ của con, kiễng mũi chân lên, hết sức chăm chú lau nước trên đầu cho anh.
Trong lúc đó cũng không quên tức giận nói với anh.
"Cúi đầu xuống."
Nhất thời không chú ý đến Đổng Kiến Huy đang cười với vẻ mặt vô hại mà nhìn chằm chằm cô .
Cho nên mỗi ngày ở trước mặt anh, dù làm bất cứ việc gì, cô đều hết sức cẩn thận, không dám làm trái ý anh, sợ làm cho anh phiền chán.
Đặc biệt là lúc ăn cơm, nhìn thấy anh đem bánh bao mềm mịn cho cô ăn, còn bản thân anh lại gặm từng ngụm lớn loại bánh bao khô khốc kia, rõ ràng anh ghét bỏ bánh bao làm từ các loại ngũ cốc đó khó ăn, bảo cô làm thêm một vài cái bánh bao từ bột mì trắng mịn.
Nhưng khi làm xong, anh cũng không có ăn mà đều nhường cho cô ăn hết.
Thật ra, bản thân cô ăn cái gì cũng đều không sao cả. Chỉ cần anh có thể sống ổn định như bây giờ, không tiếp tục đi ra ngoài lêu lổng nữa là được rồi.
Cho đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu được, tại sao anh lại đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy, trước đây không phải anh không uống rượu, uống xong là làm những chuyện tác tệ, sau khi tỉnh rượu thì lại ôm cô giải thích, giơ tay thề thốt.
Đồng ý với cô sẽ không có lần sau, đúng là có đỡ hơn một chút, nhưng gần như chỉ duy trì được hai ba ngày, sau đó lại quay về con người thật của mình, tiếp tục đi ra ngoài ăn chơi lêu lổng.
Không hề giống gần đây, biết chăm lo cho cuộc sống tốt hơn, từ nấu cơm, nấu nước, còn có thể thay tã cho con, đến mua quần áo và giày nhỏ cho con gái.
Cho nên, mấy ngày nay cô phải luôn luôn tự nhắc nhở mình, phải duy trì sự tỉnh táo, cảnh tỉnh bản thân không được sa vào những biểu hiện giả dối này, sợ là sau khi tỉnh mộng sẽ không tiếp thu được sự thật!
Nhưng mà đối với những chuyện vợ mình vẫn luôn lo lắng, Đổng Kiến Huy lại hồn nhiên không hay biết gì.
Đến gần chập choạng tối, Đổng Kiến Huy sửa chữa xong căn phòng phía tây.
Bởi vì là nhà ngói đất, trên vách tường đều dán giấy báo, trong thời gian dài đã mục nát chồng chất từ lâu, sớm không còn giữ được dáng vẻ ban đầu.
Mặc dù đã quét dọn qua, nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều bụi bẩn, mắt thường có thể nhìn thấy được trần nhà đều đã đen, Đổng Kiến Huy dùng tốc độ nhanh nhất, tạm thời dùng tấm ván gỗ, kê lên thành một cái giường nhỏ.
Anh cũng không quan tâm người khác ngủ trên đó có thoải mái hay không, chỉ cần nó không sập xuống là được, anh xác nhận mọi thứ đã xong xuôi, mức độ hoàn thành so với nhiệm vụ vợ giao cho anh không khác biệt lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Mạn Linh thấy anh đầu đổ đầy mồ hôi phóng khoáng đi ra, cầm khăn lau mặt qua đưa cho anh rồi nói.
"Lau trước một chút, chờ lát nữa có thể ăn cơm rồi."
Đổng Kiến Huy không đưa tay nhận lấy, thân thể thon dài cao ngất, cong nhẹ thắt lưng, đưa cả thân thể đẹp trai cường tráng phóng đại lại gần trước mặt vợ mình, hơi thở tỏa ra hơi nóng nói.
"Lau giúp anh đi."
Nghe thấy lời anh nói, Dư Mạn Linh vô thức nhìn thoáng qua Lý Văn đang mang theo đồ đạc vào nhà, thấy cô ấy đã đi vào, cô kiễng chân lên, giơ tay lau mồ hôi trên trán Đổng Kiến Huy, dặn dò nói.
"Về sau trong nhà có người, anh sáng sớm thức đi vệ sinh, đừng cởi trần, tránh làm cho cô gái nhỏ cảm thấy xấu hổ."
Con ngươi của Đổng Kiến Huy đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm người vợ đang cách mình rất gần, thấy cô nghiêm túc lau mồ hôi cho anh, còn không quên cẩn thận dặn dò tỉ mỉ những việc nhỏ như thế này.
Mặc dù cảm thấy ở trong nhà của mình còn phải mặc áo có hơi phiền phức, nhưng nhìn thấy dáng vẻ dặn dò của vợ, anh không thể không nghe theo.
Khóe môi anh giương nhẹ lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng hào mọng nước của cô một cái, phát ra giọng nói trầm ấm đầy nam tính, thẳng thắn đáp ứng cô.
"Anh biết, đều nghe lời em."
Dư Mạn Linh luôn bị những hành động lén lút thân mật của anh làm cho mặt đỏ tim đập, lúc trước chỉ có cô và anh ở nhà thì không nói, nhưng hiện tại trong nhà còn có thêm một cô gái chưa lập gia đình đây.
Mặt đỏ lên, cô nghiêm túc nói với anh.
"Nhanh đi rửa tay đi."
Xoay người đến phòng bếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đổng Kiến Huy nhìn theo bóng dáng chạy trốn thật nhanh của vợ mình mà nhếch miệng nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười rạng rỡ, đi đến bên giếng, bắt đầu dội nước lạnh.
Anh rửa mặt sơ qua, bởi vì ra mồ hôi, cảm thấy trên người dính nhớp rất khó chịu.
Anh nhìn xung quanh một chút, thấy trong sân chỉ có một mình anh, vợ thì lại đang ở phòng bếp, còn nữ thanh niên trí thức kia thì ở trong phòng chắc là không ra nhanh như vậy.
Nghĩ đến đây, anh đem áo thun cởi ra, cầm lấy thùng nước lạnh dội trực tiếp từ trên đầu xuống.
Lý văn từ trong phòng đi ra, trùng hợp thấy cảnh này, nhìn nửa thân cởi trần của người đàn ông, đưa lưng về phía cô ấy, lộ ra dáng người hoàn hảo, cơ bắp cân đối, đường cong rõ ràng, trên lưng có vài vết cào.
Hai má cô ấy nóng lên, xấu hổ xoay người trở lại phòng.
Dư Mạn Linh nghe thấy tiếng nước liền bưng đồ ăn ra, đúng là nhìn thấy Đổng Kiến Huy thân người cởi trần, trên người ướt sũng, nhất thời có chút nổi nóng.
Lập tức đem đồ ăn đặt lên cái bàn đá trong sân, tiến lên kéo cả người anh đi vào phòng, trong lúc nhất thời không nhịn được oán giận vài câu.
"Trời lạnh như vậy, sinh bệnh thì sao bây giờ?"
Đổng Kiến Huy để mặc cho vợ kéo mình vào nhà, dưới sự oán giận của cô, anh cảm giác được cô thực sự lo lắng cho mình, khóe môi nở nụ cười, lộ hàm răng trắng đều trong miệng.
Dư Mạn Linh trở lại phòng, cầm lấy cái khăn nhỏ của con, kiễng mũi chân lên, hết sức chăm chú lau nước trên đầu cho anh.
Trong lúc đó cũng không quên tức giận nói với anh.
"Cúi đầu xuống."
Nhất thời không chú ý đến Đổng Kiến Huy đang cười với vẻ mặt vô hại mà nhìn chằm chằm cô .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro