Vết Cào Xước Ph...
2024-08-14 06:07:40
Nam chủ nhân ngôi nhà này, cũng không đến nỗi kém cỏi như những gì người trong thôn đồn đại bên ngoài.
Vừa rồi khi chị dâu nhỏ đang sắp xếp lại đồ đạc, cô ấy ôm đứa nhỏ đứng ở đó đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bên trong phần lớn là đồ gia dụng, còn có quần áo cho đứa bé và chị ấy, chỉ duy nhất không có thứ gì của người đàn ông đó.
Một người đàn ông có thể đối xử với vợ mình tốt đến như vậy, đúng là hiếm thấy.
Nhìn đi nhìn lại thử xem, có người đàn ông nào sau khi đến thị trấn là muốn nhanh chóng mua quần áo và những thứ vợ con mình thích ăn trước tiên?
Khi cô đứng đờ người ra ở trong sân,
Trong phòng, Đổng Kiến Huy nhìn thấy con gái trong lồng ngực mình đã ngủ say, khuôn mặt thanh tú nhỏ xinh mang theo yên bình.
Anh xoay người đặt con gái đang say giấc lên giường.
Kéo chăn lên đắp xong xuôi cho con, anh đưa tay ôm người vợ đang sắp xếp lại quần áo vào lòng, cong tấm lưng cao lớn xuống, hàm dưới tựa lên bả vai cô.
Bàn tay to thô ráp nóng bỏng đặt trên vòng eo thon của cô, vừa nhẹ nhàng xoa xoa vừa hỏi.
"Quần áo có thích không? Nếu không thích, hôm nào anh dẫn em đi mua cái khác, để em tự chọn mua."
Không biết cô thích kiểu dáng gì, chỉ có thể dựa theo những kiểu đang thịnh hành hiện nay sau đó chọn mua cho cô.
Vợ mình lớn lên vốn đã rất xinh đẹp rồi, nước da lại trắng ngần, mặc gì cũng đều đẹp.
Dư Mạn Linh tựa lên lồng ngực tráng kiện dày rộng phía sau, quanh quẩn trong hơi thở của cô là hơi thở tràn đầy hormone nam tính của anh.
Bên tai truyền đến tiếng nói mang theo hơi nóng làm cho ngứa ngáy, cô hơi rụt cổ lại, lộ ra một chút ngượng ngùng nói.
"Em thích, nhưng mà sau này đừng mua cho em nữa, em cả ngày đều ở trong thôn, làm sao dùng hết nhiều quần áo đẹp như vậy."
Nghe lời vợ nói, Đổng Kiến Huy chặn ngang ôm cả người cô lên, làm cho cô nghiêng người ngồi trên đùi anh.
Theo động tác đột ngột của anh, Dư Mạn Linh sợ tới mức kinh hãi kêu thành tiếng, sau khi bị anh ôm ngồi xuống, cô buồn bực giơ nắm tay đấm nhẹ lên ngực anh một chút.
Cô theo bản năng liếc nhìn thoáng ra cửa, vừa rồi cô kêu lớn như vậy, người bên ngoài chắc chắn nghe thấy được.
“Đừng làm loạn, thả em xuống!” Vừa nói chuyện, cô vừa giãy giụa muốn từ trong lồng ngực anh đi xuống dưới.
Cánh tay của Đổng Kiến Huy dùng sức siết chặt một chút, đùa giỡn mà hôn lên hai má của cô một cái.
"Được được, anh sai rồi, con đang ngủ, để anh ôm em một lát."
Đồng thời khi âm thanh kết thúc, một hơi thở sạch sẽ và nóng bỏng đặt ngay lên đôi môi hồng hào và đầy đặn của cô.
Đầu lưỡi ướt át linh hoạt chui vào khoang miệng cô, ở trong mút mát trêu ghẹo một hồi.
Bàn tay to không bồn chồn lướt qua quần áo, tiến vào bên trong, vuốt ve da thịt mềm mại, nhịn không được làm hô hấp nặng thêm mấy phần.
Dư Mạn Linh lo lắng ở trong nhà còn có người khác, căng chặt thân thể, lắng tai nghe tiếng động bên ngoài, hoàn toàn không có biện pháp tập trung, nhưng lại không muốn cự tuyệt sự thân mật của anh, tránh cho anh cảm thấy mất hứng.
Cảm nhận được người trong lồng ngực đang không chú tâm, Đổng Kiến Huy khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của cô, hơi thở nặng nề nói.
“Được rồi, anh không quấy rầy em nữa.” Nói xong anh vùi mặt vào trước ngực cô, thản nhiên ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô.
Một lúc lâu sau, Dư Mạn Linh hai má hơi ửng đỏ, từ trong phòng bước ra, hướng về phía Lý Văn nói.
"Đêm nay phải khiến em tạm chấp nhận chịu thiệt thòi trước vậy, căn phòng phía tây có chút bề bộn, anh của em không thể lập tức sửa sang lại trong một lần. "
Nghe thấy lời nói của cô, Lý Văn quay đầu qua nhìn, thấy hai má cô đỏ bừng, liền nhớ đến cuộc nói chuyện mà cô ấy vừa mới nghe thấy được của hai vợ chồng, có chút ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt của cô nói.
"Được rồi, vậy em xin làm phiền hai anh chị."
Dư Mạn Linh nhìn về phía Lý Văn mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Không phiền đâu, em không chê nhà anh chị điều kiện không tốt là được rồi.” Nói xong cô xoay người bế con gái từ giường gỗ nhỏ đi đến căn phòng phía đông.
Sau đó quay lại căn phòng phía tây phụ giúp Đổng Kiến Huy.
Đổng Kiến Huy nghĩ muốn cởi trần làm việc, nhưng dưới yêu cầu của vợ, vẫn là mặc vào chiếc áo thun ba lỗ không tay, để lộ ra cánh tay trần vạm vỡ với đường gân lộ rõ ràng ra bên ngoài.
Che khuất sau tấm lưng rộng lớn là những vết cào sâu cạn không đồng nhất.
Đổng Kiến Huy không biết những điều này, anh khiêng một số loại cây trồng làm hàng rào, chuẩn bị đi vào sân.
Nhìn thấy vợ mình xắn tay áo đi đến, vội vàng mở miệng ngăn lại.
“Chỗ này không cần em phụ giúp, em đi ra bên ngoài ngồi chờ đi.” Thấy cô không nghe những gì mình khuyên, anh buông đồ trong tay xuống.
Đẩy vợ ra bên ngoài, nơi này nhiều bụi bẩn như vậy, anh làm sao có thể đành lòng để cô tiến vào phụ giúp cho được.
Nếu không suy xét đến, thời gian tới lúc xây nhà sẽ có một đám người lớn tuổi chạy tới chạy lui trong nhà, anh tuyệt đối sẽ không giữ cô gái thanh niên trí thức này ở lại trong nhà.
Anh nghĩ có cô ấy ở lại đây, lúc mình lên núi đào nhân sâm, vợ mình cũng có người nói chuyện cho đỡ buồn, nên mới quyết định giữ cô lại.
Lý Văn nhìn thấy người đàn ông đem chị đẩy trở ra, nhịn không được cười trêu ghẹo nói.
"Chị, anh cũng thật sự rất thương chị."
Nghe được lời của cô ấy, Dư Mạn Linh có chút ngượng ngùng nở nụ cười, cũng không lên tiếng trả lời, người này đúng thật là thay đổi rất nhiều, chỉ cần anh ở nhà, anh sẽ không để cô động tay vào làm bất cứ thứ gì!
Thậm chí, anh còn nấu nước ấm mỗi tối để mang đến phòng mát xa cho cô.
Mấy ngày này, cô thật sự có cảm giác được anh cẩn thận che chở, mỗi ngày trôi qua đều không chân thực, thậm chí có chút lo lắng đề phòng, sợ sau khi tình cảm mới mẻ đó qua đi, anh sẽ trở về con người trước kia, bởi vậy mỗi ngày trôi qua cô đều lo được lo mất!
Vừa rồi khi chị dâu nhỏ đang sắp xếp lại đồ đạc, cô ấy ôm đứa nhỏ đứng ở đó đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bên trong phần lớn là đồ gia dụng, còn có quần áo cho đứa bé và chị ấy, chỉ duy nhất không có thứ gì của người đàn ông đó.
Một người đàn ông có thể đối xử với vợ mình tốt đến như vậy, đúng là hiếm thấy.
Nhìn đi nhìn lại thử xem, có người đàn ông nào sau khi đến thị trấn là muốn nhanh chóng mua quần áo và những thứ vợ con mình thích ăn trước tiên?
Khi cô đứng đờ người ra ở trong sân,
Trong phòng, Đổng Kiến Huy nhìn thấy con gái trong lồng ngực mình đã ngủ say, khuôn mặt thanh tú nhỏ xinh mang theo yên bình.
Anh xoay người đặt con gái đang say giấc lên giường.
Kéo chăn lên đắp xong xuôi cho con, anh đưa tay ôm người vợ đang sắp xếp lại quần áo vào lòng, cong tấm lưng cao lớn xuống, hàm dưới tựa lên bả vai cô.
Bàn tay to thô ráp nóng bỏng đặt trên vòng eo thon của cô, vừa nhẹ nhàng xoa xoa vừa hỏi.
"Quần áo có thích không? Nếu không thích, hôm nào anh dẫn em đi mua cái khác, để em tự chọn mua."
Không biết cô thích kiểu dáng gì, chỉ có thể dựa theo những kiểu đang thịnh hành hiện nay sau đó chọn mua cho cô.
Vợ mình lớn lên vốn đã rất xinh đẹp rồi, nước da lại trắng ngần, mặc gì cũng đều đẹp.
Dư Mạn Linh tựa lên lồng ngực tráng kiện dày rộng phía sau, quanh quẩn trong hơi thở của cô là hơi thở tràn đầy hormone nam tính của anh.
Bên tai truyền đến tiếng nói mang theo hơi nóng làm cho ngứa ngáy, cô hơi rụt cổ lại, lộ ra một chút ngượng ngùng nói.
"Em thích, nhưng mà sau này đừng mua cho em nữa, em cả ngày đều ở trong thôn, làm sao dùng hết nhiều quần áo đẹp như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe lời vợ nói, Đổng Kiến Huy chặn ngang ôm cả người cô lên, làm cho cô nghiêng người ngồi trên đùi anh.
Theo động tác đột ngột của anh, Dư Mạn Linh sợ tới mức kinh hãi kêu thành tiếng, sau khi bị anh ôm ngồi xuống, cô buồn bực giơ nắm tay đấm nhẹ lên ngực anh một chút.
Cô theo bản năng liếc nhìn thoáng ra cửa, vừa rồi cô kêu lớn như vậy, người bên ngoài chắc chắn nghe thấy được.
“Đừng làm loạn, thả em xuống!” Vừa nói chuyện, cô vừa giãy giụa muốn từ trong lồng ngực anh đi xuống dưới.
Cánh tay của Đổng Kiến Huy dùng sức siết chặt một chút, đùa giỡn mà hôn lên hai má của cô một cái.
"Được được, anh sai rồi, con đang ngủ, để anh ôm em một lát."
Đồng thời khi âm thanh kết thúc, một hơi thở sạch sẽ và nóng bỏng đặt ngay lên đôi môi hồng hào và đầy đặn của cô.
Đầu lưỡi ướt át linh hoạt chui vào khoang miệng cô, ở trong mút mát trêu ghẹo một hồi.
Bàn tay to không bồn chồn lướt qua quần áo, tiến vào bên trong, vuốt ve da thịt mềm mại, nhịn không được làm hô hấp nặng thêm mấy phần.
Dư Mạn Linh lo lắng ở trong nhà còn có người khác, căng chặt thân thể, lắng tai nghe tiếng động bên ngoài, hoàn toàn không có biện pháp tập trung, nhưng lại không muốn cự tuyệt sự thân mật của anh, tránh cho anh cảm thấy mất hứng.
Cảm nhận được người trong lồng ngực đang không chú tâm, Đổng Kiến Huy khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của cô, hơi thở nặng nề nói.
“Được rồi, anh không quấy rầy em nữa.” Nói xong anh vùi mặt vào trước ngực cô, thản nhiên ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô.
Một lúc lâu sau, Dư Mạn Linh hai má hơi ửng đỏ, từ trong phòng bước ra, hướng về phía Lý Văn nói.
"Đêm nay phải khiến em tạm chấp nhận chịu thiệt thòi trước vậy, căn phòng phía tây có chút bề bộn, anh của em không thể lập tức sửa sang lại trong một lần. "
Nghe thấy lời nói của cô, Lý Văn quay đầu qua nhìn, thấy hai má cô đỏ bừng, liền nhớ đến cuộc nói chuyện mà cô ấy vừa mới nghe thấy được của hai vợ chồng, có chút ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt của cô nói.
"Được rồi, vậy em xin làm phiền hai anh chị."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Mạn Linh nhìn về phía Lý Văn mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Không phiền đâu, em không chê nhà anh chị điều kiện không tốt là được rồi.” Nói xong cô xoay người bế con gái từ giường gỗ nhỏ đi đến căn phòng phía đông.
Sau đó quay lại căn phòng phía tây phụ giúp Đổng Kiến Huy.
Đổng Kiến Huy nghĩ muốn cởi trần làm việc, nhưng dưới yêu cầu của vợ, vẫn là mặc vào chiếc áo thun ba lỗ không tay, để lộ ra cánh tay trần vạm vỡ với đường gân lộ rõ ràng ra bên ngoài.
Che khuất sau tấm lưng rộng lớn là những vết cào sâu cạn không đồng nhất.
Đổng Kiến Huy không biết những điều này, anh khiêng một số loại cây trồng làm hàng rào, chuẩn bị đi vào sân.
Nhìn thấy vợ mình xắn tay áo đi đến, vội vàng mở miệng ngăn lại.
“Chỗ này không cần em phụ giúp, em đi ra bên ngoài ngồi chờ đi.” Thấy cô không nghe những gì mình khuyên, anh buông đồ trong tay xuống.
Đẩy vợ ra bên ngoài, nơi này nhiều bụi bẩn như vậy, anh làm sao có thể đành lòng để cô tiến vào phụ giúp cho được.
Nếu không suy xét đến, thời gian tới lúc xây nhà sẽ có một đám người lớn tuổi chạy tới chạy lui trong nhà, anh tuyệt đối sẽ không giữ cô gái thanh niên trí thức này ở lại trong nhà.
Anh nghĩ có cô ấy ở lại đây, lúc mình lên núi đào nhân sâm, vợ mình cũng có người nói chuyện cho đỡ buồn, nên mới quyết định giữ cô lại.
Lý Văn nhìn thấy người đàn ông đem chị đẩy trở ra, nhịn không được cười trêu ghẹo nói.
"Chị, anh cũng thật sự rất thương chị."
Nghe được lời của cô ấy, Dư Mạn Linh có chút ngượng ngùng nở nụ cười, cũng không lên tiếng trả lời, người này đúng thật là thay đổi rất nhiều, chỉ cần anh ở nhà, anh sẽ không để cô động tay vào làm bất cứ thứ gì!
Thậm chí, anh còn nấu nước ấm mỗi tối để mang đến phòng mát xa cho cô.
Mấy ngày này, cô thật sự có cảm giác được anh cẩn thận che chở, mỗi ngày trôi qua đều không chân thực, thậm chí có chút lo lắng đề phòng, sợ sau khi tình cảm mới mẻ đó qua đi, anh sẽ trở về con người trước kia, bởi vậy mỗi ngày trôi qua cô đều lo được lo mất!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro