Chương 30 - Đừng Liếm

Anh Làm Gì Đó?...

2024-08-14 06:07:40

Sau khi Lý Văn phát hiện ánh mắt của anh, mí mắt cô ấy buông nhẹ xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh.

Từ khi anh ngồi máy kéo trở về, anh vẫn luôn nhìn chị ấy, trong mắt anh cũng chỉ có chị ấy, cô ấy lớn như vậy đứng ở đó, anh từ đầu đến cuối cũng chưa phát hiện.

Nhưng mà Dư Mạn Linh vẫn luôn bận rộn công việc trong tay, nghe được anh hỏi, lúc này mới nhớ ra trong nhà còn có thêm một người, cô gái trẻ có học thức nãy giờ không nói gì, chính cô lại chỉ lo sắp xếp lại những thứ mà Đổng Kiến Huy mua về, cơ bản đã quên mất sự tồn tại của cô ấy.

Đứa nhỏ được cô ấy bế, vậy mà cũng không khóc hay làm ồn.

Cô tỏ ý xin lỗi, từ trong ngực cô ấy nhận lại đứa nhỏ, hướng về phía Đổng Kiến Huy nói.

"Cô ấy là thanh niên trí thức được trưởng thôn đưa về đây, nói sau này sẽ sống ở nhà chúng ta, anh xem, nếu không thì đem căn phòng phía tây dọn dẹp lại cho cô ấy ở đi." Trong giọng nói mang theo ý dò hỏi, cô không dám tự tiện làm chủ!

Đổng Kiến Huy vừa nghe nói cô ấy sẽ ở cùng hai người, mày khẽ nhíu lại một chút không dễ thấy, anh không muốn người lạ xâm phạm không gian riêng tư của vợ chồng mình.

Đối diện với ánh mắt dò hỏi của vợ, lời từ chối đã tới bên miệng lại không thể nào nói ra được.

Anh cũng không lập tức trả lời, trái lại là trước tiên đưa vợ mình vào phòng trong, cởi áo ngoài trên người, lấy số tiền bán nhân sâm còn từ túi bí mật của mình lại đưa cho cô.

Tiếp theo anh từ trong ngực cô nhận lấy đứa nhỏ, đem chuyện mình muốn xây nhà mới nói sơ qua với cô.

Dư Mạn Linh nhận lấy số tiền từ anh, khi nhìn thấy một số nhân dân tệ lớn như vậy thì có chút khó tin, mua nhiều thứ như vậy mà vẫn còn lại nhiều tiền thế này?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai củ nhân sâm và một cây nấm linh chi, đáng giá nhiều tiền như vậy?

Khi nghe anh nói muốn xây nhà ở, cô thu hồi tiền, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, đem tiền giấu đi, rơi vào trầm tư trong chốc lát.

Nếu như không xây nhà, chỉ hai lần tiền anh mang về, cũng đủ để cơm no áo ấm, sống yên ổn qua vài năm.

Nhưng nếu muốn xây nhà, số tiền trong tay anh mang về này chưa chắc đã đủ, có thể còn phải mượn nợ bên ngoài, thời gian đã qua một năm, anh trai bên nhà mẹ đẻ cũng không ít lần giúp đỡ gia đình mình.

Hiện tại bọn họ cũng còn một đứa con phải nuôi dưỡng, cô không thể lại không biết xấu hổ đến vay tiền anh ấy được.

Trong khi cô đang cân nhắc, Đổng Kiến Huy dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, phun một hơi khí nóng sạch sẽ, hôn lên đôi má dịu dàng của cô một cái.

"Được rồi, chuyện tiền bạc, em không cần lo lắng, có anh mà!"

Hai má có thêm một cảm xúc mềm mại chạm qua, làm Dư Mạn Linh lập tức đỏ mặt, đôi mắt quyến rũ mà lườm Đổng Kiến Huy một cái.

"Anh làm gì vậy, bên ngoài còn có người đó!"

Da mặt Đổng Kiến Huy dày như tường đồng vách sắt, những chuyện này anh không quan tâm đến, đời trước giá trị con người của anh rất cao, có chuyện gì mà chưa thấy qua đâu, bây giờ chỉ là ở trong phòng lén hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ mình thì có làm sao đâu?

Rồi tiếp tục nghiêng người, cúi đầu gặm nhẹ đôi môi đỏ mọng và căng đầy của cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn đôi má trắng nõn của vợ lộ ra vệt ửng hồng, trái tim Đổng Kiến Huy đều muốn tan chảy, đã làm một người mẹ rồi, sao vẫn còn ngây ngô đến vậy, anh cũng không tiếp tục trêu chọc cô, quay về nói lại vấn đề chính.

“Ngày mai anh cả đi đặt vật liệu trở về, ngộ nhỡ anh ấy không đủ tiền, khi anh ấy hỏi em lấy thêm, em nhớ đưa cho anh ấy.”

Dư Mãn Linh yên lặng gật đầu, nghĩ đến chuyện chị Trương nhà bên nói về anh cả và chị dâu thứ hai, lúc gặp lại anh cả, trong lòng cô có chút khó chấp nhận!

Dù thế nào đi nữa, cũng không thể cùng em dâu của mình phát sinh quan hệ được!

Đổng Kiến Huy nhạy bén nhận ra sự khác lạ của vợ mình.

Anh dựa sát vào cô, cong eo xuống, kề sát hai má trắng nõn của cô mà hỏi.

"Sao vậy?"

Dư Mạn Linh suy nghĩ một chút, lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Đổng Kiến Huy nhìn thấy khi vợ nghe mình nhắc tới anh cả, biểu cảm hiện lên một tia kỳ quái, nhưng thấy cô không muốn nói thì cũng không hỏi nữa.

Lý Văn vốn đang ngồi trong phòng chính, mơ hồ nghe được tiếng Dư Mạn Linh từ trong phòng truyền ra, nhắc nhở bên ngoài có người thì cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhẹ nhàng bước ra sân, hít thở không khí trong lành, ma xui quỷ khiến như thế nào, lại tạm thời không gấp gáp tới tìm thôn trưởng để đổi sang nhà khác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Đừng Liếm

Số ký tự: 0