Anh Đã Mua Rất...
2024-08-14 06:07:40
Nhìn anh đem hai ngàn tệ giao cho ông chủ lò gạch mà mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, anh ấy tiếc vô cùng…
Lại nghe thấy anh nói rằng một ngàn tệ còn lại, sau khi tất cả gạch được chuyển đến nhà, sẽ thanh toán toàn bộ.
Anh ấy ngẩn người, đồng thời có chút không thể tin được.
Một xấp tiền dày như thế kia mà anh đem nhét tất cả vào túi như vậy!
Số tiền lớn như vậy, anh cũng không sợ làm mất.
Chờ khi định thần lại, anh ấy mới phát hiện không biết từ khi nào, đứa em thứ ba của mình lại có được thành tựu như vậy.
Hiện tại ở trước mặt người ngoài, anh dù chỉ đứng đó không làm gì cả cũng tràn đầy uy phong, càng giống một ông chủ hơn là ông chủ lò gạch này.
Nếu thay một bộ quần áo sang trọng, nói anh là một ông chủ lớn trong thành phố tới, cũng sẽ không ai hoài nghi.
Từng cái giơ tay nhấc chân cũng đều lộ ra tự tin và từng trải, nếu không phải dưới tai anh có nốt ruồi nhỏ độc nhất vô nhị, anh ấy đã nghi ngờ em trai thứ ba của mình bị người ta đánh tráo.
Trên đường trở về, Đổng Kiến Tường vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, không thể tin được, có chút không quen thuộc với người em thứ ba của mình bây giờ.
Đứng trước anh, không hiểu sao cứ luôn cảm thấy có chút áp lực, cảm giác thấp hơn một cái đầu.
Khi về đến cửa nhà, Đổng Kiến Huy từ trong túi lấy ra năm ngàn nhân dân tệ.
"Anh cả, bắt đầu từ ngày mai, làm phiền anh giúp đỡ em bắt đầu thu mua vật liệu."
Đổng Kiến Tường lớn đến từng này, chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy lần nào, anh ấy nhìn một hồi lâu mới nhận lấy.
Cẩn thận bỏ tiền vào trong túi, lấy tay che miệng túi lại, như là sợ làm mất.
Anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn em trai nhà mình, nói bằng vẻ mặt chân thành.
"Nếu em đã tin tưởng anh cả, thì anh nhất định sẽ xử lý tốt tất cả chuyện này."
Đổng Kiến Huy gật đầu, anh đương nhiên tin tưởng con người anh trai mình, nếu không cũng sẽ không đem chuyện này giao cho anh ấy.
Lúc này, Dư Mạn Linh đang ngồi trong phòng chính, đã sắp xếp lại tất cả những thứ mà Đổng Kiến Huy mua về.
Bỏ một ít thịt tươi sống vào tủ lạnh, lại tìm một chiếc khăn vuông khác phủ lên đầu tủ lạnh, sợ bụi bẩn làm dơ tủ lạnh.
Trong quá trình thu xếp những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, cô tìm thấy một vài chiếc áo khoác len, quần, giày da, còn có một số số áo len nhỏ và tất bông, chất liệu vải rất tuyệt vời.
Cô ôm lấy mấy cái chăn bông mới tinh đặt lên ngăn tủ cuối giường.
Lại nhìn những chiếc áo len nữ mới tinh, chiếc áo khoác ca rô anh mua lần trước lúc đi lên thị trấn còn chưa có mặc, lần này vào thị trấn, lại mua cho cô nhiều quần áo như vậy nữa.
Bản thân cô cả ngày đều ở trong thôn, chỗ nào có thể dùng hết nhiều quần áo tốt như vậy!
Tuy là nghĩ vậy, nhưng lòng cô lại càng thêm ngọt ngào.
Người đàn ông này, mua nhiều đồ đạc như vậy đều là cho cô và đứa nhỏ dùng, còn có đồ gia dụng, anh cũng không có mua cho bản thân một bộ quần áo hay một đôi giày tử tế nào!
Khi cô đang thu dọn đồ đạc, Lý Văn đang ôm đứa trẻ đứng ở một bên yên lặng nhìn xem, hâm mộ vô cùng.
Những chiếc áo len nữ đó đều là kiểu mới nhất trong thành phố.
Ở nông thôn, bản thân cô ấy cũng muốn mua một cái, nhưng mỗi cái đều có giá hơn chục tệ, nên gia đình cô ấy ngăn cản, không đồng ý bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để mua một chiếc áo len.
Nhìn thấy những thứ mình muốn mua mà không nỡ mua đều ở trong này, trong lòng đột nhiên có chút ghen tị với người phụ nữ đã lấy chồng sớm này.
Người đàn ông của cô không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà còn sẵn sàng chi nhiều tiền cho cô như vậy, chỉ mới dọn dẹp chút đồ cũng không nỡ để cô động tay giúp đỡ.
Người đàn ông này hoàn toàn không giống với tên lười biếng lại còn cờ bạc mà người trong thôn miêu tả.
Đổng Kiến Huy với đôi chân dài từ bên ngoài bước vào, lúc này mới phát hiện ra người đang ôm con gái mình là một phụ nữ trẻ xa lạ.
Thu lại tầm mắt từ trên người cô ấy, nhìn sang vợ mình hỏi.
“Bạn em à?”
Lại nghe thấy anh nói rằng một ngàn tệ còn lại, sau khi tất cả gạch được chuyển đến nhà, sẽ thanh toán toàn bộ.
Anh ấy ngẩn người, đồng thời có chút không thể tin được.
Một xấp tiền dày như thế kia mà anh đem nhét tất cả vào túi như vậy!
Số tiền lớn như vậy, anh cũng không sợ làm mất.
Chờ khi định thần lại, anh ấy mới phát hiện không biết từ khi nào, đứa em thứ ba của mình lại có được thành tựu như vậy.
Hiện tại ở trước mặt người ngoài, anh dù chỉ đứng đó không làm gì cả cũng tràn đầy uy phong, càng giống một ông chủ hơn là ông chủ lò gạch này.
Nếu thay một bộ quần áo sang trọng, nói anh là một ông chủ lớn trong thành phố tới, cũng sẽ không ai hoài nghi.
Từng cái giơ tay nhấc chân cũng đều lộ ra tự tin và từng trải, nếu không phải dưới tai anh có nốt ruồi nhỏ độc nhất vô nhị, anh ấy đã nghi ngờ em trai thứ ba của mình bị người ta đánh tráo.
Trên đường trở về, Đổng Kiến Tường vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, không thể tin được, có chút không quen thuộc với người em thứ ba của mình bây giờ.
Đứng trước anh, không hiểu sao cứ luôn cảm thấy có chút áp lực, cảm giác thấp hơn một cái đầu.
Khi về đến cửa nhà, Đổng Kiến Huy từ trong túi lấy ra năm ngàn nhân dân tệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh cả, bắt đầu từ ngày mai, làm phiền anh giúp đỡ em bắt đầu thu mua vật liệu."
Đổng Kiến Tường lớn đến từng này, chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy lần nào, anh ấy nhìn một hồi lâu mới nhận lấy.
Cẩn thận bỏ tiền vào trong túi, lấy tay che miệng túi lại, như là sợ làm mất.
Anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn em trai nhà mình, nói bằng vẻ mặt chân thành.
"Nếu em đã tin tưởng anh cả, thì anh nhất định sẽ xử lý tốt tất cả chuyện này."
Đổng Kiến Huy gật đầu, anh đương nhiên tin tưởng con người anh trai mình, nếu không cũng sẽ không đem chuyện này giao cho anh ấy.
Lúc này, Dư Mạn Linh đang ngồi trong phòng chính, đã sắp xếp lại tất cả những thứ mà Đổng Kiến Huy mua về.
Bỏ một ít thịt tươi sống vào tủ lạnh, lại tìm một chiếc khăn vuông khác phủ lên đầu tủ lạnh, sợ bụi bẩn làm dơ tủ lạnh.
Trong quá trình thu xếp những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, cô tìm thấy một vài chiếc áo khoác len, quần, giày da, còn có một số số áo len nhỏ và tất bông, chất liệu vải rất tuyệt vời.
Cô ôm lấy mấy cái chăn bông mới tinh đặt lên ngăn tủ cuối giường.
Lại nhìn những chiếc áo len nữ mới tinh, chiếc áo khoác ca rô anh mua lần trước lúc đi lên thị trấn còn chưa có mặc, lần này vào thị trấn, lại mua cho cô nhiều quần áo như vậy nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản thân cô cả ngày đều ở trong thôn, chỗ nào có thể dùng hết nhiều quần áo tốt như vậy!
Tuy là nghĩ vậy, nhưng lòng cô lại càng thêm ngọt ngào.
Người đàn ông này, mua nhiều đồ đạc như vậy đều là cho cô và đứa nhỏ dùng, còn có đồ gia dụng, anh cũng không có mua cho bản thân một bộ quần áo hay một đôi giày tử tế nào!
Khi cô đang thu dọn đồ đạc, Lý Văn đang ôm đứa trẻ đứng ở một bên yên lặng nhìn xem, hâm mộ vô cùng.
Những chiếc áo len nữ đó đều là kiểu mới nhất trong thành phố.
Ở nông thôn, bản thân cô ấy cũng muốn mua một cái, nhưng mỗi cái đều có giá hơn chục tệ, nên gia đình cô ấy ngăn cản, không đồng ý bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để mua một chiếc áo len.
Nhìn thấy những thứ mình muốn mua mà không nỡ mua đều ở trong này, trong lòng đột nhiên có chút ghen tị với người phụ nữ đã lấy chồng sớm này.
Người đàn ông của cô không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà còn sẵn sàng chi nhiều tiền cho cô như vậy, chỉ mới dọn dẹp chút đồ cũng không nỡ để cô động tay giúp đỡ.
Người đàn ông này hoàn toàn không giống với tên lười biếng lại còn cờ bạc mà người trong thôn miêu tả.
Đổng Kiến Huy với đôi chân dài từ bên ngoài bước vào, lúc này mới phát hiện ra người đang ôm con gái mình là một phụ nữ trẻ xa lạ.
Thu lại tầm mắt từ trên người cô ấy, nhìn sang vợ mình hỏi.
“Bạn em à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro