Xây Nhà
2024-08-14 06:07:40
Cái gì anh ấy cũng không hỏi, giúp đỡ đem đồ đạc dọn vào sân.
Sau khi làm xong tất cả, anh ấy nhìn vào chiếc hộp sắt nặng nề, cao bằng nửa người, khi cắm điện vào, bên trong nó mang theo một luồng khí mát lạnh nhẹ nhàng tỏa ra.
Thấy mới lạ nên nhìn đi nhìn lại, chính là không nhịn được sờ vào cánh trên của nó một chút, nghe nói rất đắt tiền, còn đắt hơn cả tivi.
Thứ này thế mà là chiếc tủ lạnh trong miệng người thành phố hay nói, không ngờ tới em trai anh ấy lại có được một chiếc.
Cái của anh là cái duy nhất trong cả thôn, ngay cả người giàu nhất thôn đông là ông cụ Lý cũng chưa có thứ này.
Sau khi phụ giúp xong mọi thứ, Đổng Kiến Tường gọi em trai mình vào cửa chính, hỏi anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua những thứ này.
Đổng Kiến Huy bình tĩnh, từ túi áo trong lấy ra một gói thuốc lá, lấy một điếu đưa cho anh cả mình, sau đó lại lấy ra một điếu khác nhét vào miệng.
Anh lấy que diêm ra, trước tiên châm cho anh cả, sau đó mới tự châm cho mình.
Cắn đầu điếu thuốc, anh rít mạnh một hơi thật lớn rồi nhả khói ra, dưới ánh nhìn chăm chú của anh cả.
Đảm bảo với anh ấy rằng bản thân không trộm không cướp, cũng không tiếp tục cờ bạc, những thứ này đều là do anh tự mình vất vả kiếm được.
Anh cũng không đem chuyện mình vào núi đào nhân sâm nói cho anh cả, chuyện này, ngoại trừ vợ mình anh tạm thời không muốn nói cho bất kỳ người nào khác! Kể cả anh cả ruột thịt của mình cũng vậy.
Bởi vì cho dù có nói cho anh ấy biết, anh ấy cũng không giúp được gì, ngộ nhỡ lỡ miệng nói ra ngoài, chẳng khác nào đem đường tiền tài của mình chặt đứt!
Trước mắt chỉ dựa vào trí nhớ của anh, còn có rất nhiều chỗ có thể đào nhân sâm.
Nếu vận may tốt, còn có thể hái được nấm linh chi, chỉ riêng thứ này thôi cũng đủ cho anh tiết kiệm một khoản tiền nữa.
Chờ đầu xuân năm sau, anh dự định dẫn anh cả và anh hai lên núi đào nhân sâm, nói cho bọn họ biết những kỹ thuật để đào, nhưng sau này có thể đào được hay không còn phải xem vận may của họ.
Đổng Kiến Tường nhìn em trai ruột của mình bằng ánh mắt sáng rực, anh lộ ra sự khôn ngoan và trầm lặng mà anh ấy chưa từng thấy trước đây, như là cả người đều thay đổi, làm cho người anh cả ruột thịt như anh ấy cũng cảm thấy xa lạ.
Thấy anh không muốn nói, cũng không hỏi đến cùng, chỉ cần anh không phạm sai lầm là tốt rồi.
Hai anh em im lặng một hồi lâu.
Đổng Kiến Huy nhân cơ hội hôm nay anh cả đến đây, lập tức đem chuyện anh muốn xây nhà nói cho anh ấy, dự định nhờ anh ấy hỗ trợ trông coi, tiền lương mỗi ngày trả cho anh ấy là 3 nhân dân tệ.
Nghe được lời anh nói, Đổng Kiến Tường dập tắt điếu thuốc chạm tới đầu thuốc.
Ba nhân dân tệ một ngày, một tháng chín mươi nhân dân tệ, công nhân Nhà nước bình thường, một ngày cùng lắm chỉ một nhân dân tệ! Anh ấy vừa nhả khói vừa nói.
"Đều là anh em trong nhà, giao cho anh làm cũng không cần trả tiền công gì. Nhưng mà, em có biết xây nhà phải tốn bao nhiêu tiền không? Đây cũng không phải là số tiền nhỏ... "
Đổng Kiến Huy gật đầu, ném điếu thuốc đi, dập tắt sau đó nói.
"Em biết, em có tiền, tiền công sẽ dựa theo lời em nói mà tính, còn phải làm phiền anh cả, anh giúp em tìm một đội công nhân tốt, còn có vật liệu cũng cần phiền anh cả giúp em tìm về, em muốn khi mùa đông tới lập tức có thể vào ở nhà mới."
Đổng Kiến Tường gật đầu, không nói cái gì, thầm nghĩ em trai nhà mình chỉ muốn sửa chữa lại ba gian nhà ngói lại một chút.
Anh ấy còn không biết chuyện anh sẽ xây một ngôi nhà hai tầng.
Mà sở dĩ Đổng Kiến Huy đem tất cả những việc này toàn quyền giao anh cả nhà mình chủ yếu là vì anh không có thời gian.
Anh muốn tranh thủ đào toàn bộ nhân sâm trước khi mùa đông bắt đầu, tiện thể xem mình có vận may có thể gặp được nấm linh chi hay không, đem tất cả bán lấy tiền mặt.
Về phần chuyện anh đột nhiên giàu lên nhanh chóng còn xây được nhà, người trong thôn đều biết anh là tên cờ bạc thối nát, cứ tùy tiện để bọn họ phỏng đoán anh có phải vừa chơi thắng một số tiền lớn hay không.
Hiện tại anh thầm nghĩ phải quan tâm và quý trọng vợ mình từng ngày, trước mắt anh sẽ cố hết sức cho cô một cuộc sống tốt nhất.
Thấy thời gian còn sớm, hai anh em trực tiếp đến lò gạch gần đó đặt gạch trước.
Sau khi nghe em trai đặt nhiều gạch như vậy, Đổng Kiến Tường mới biết rằng anh đang định xây một tòa nhà nhỏ hai tầng theo phong cách phương Tây.
Sau khi làm xong tất cả, anh ấy nhìn vào chiếc hộp sắt nặng nề, cao bằng nửa người, khi cắm điện vào, bên trong nó mang theo một luồng khí mát lạnh nhẹ nhàng tỏa ra.
Thấy mới lạ nên nhìn đi nhìn lại, chính là không nhịn được sờ vào cánh trên của nó một chút, nghe nói rất đắt tiền, còn đắt hơn cả tivi.
Thứ này thế mà là chiếc tủ lạnh trong miệng người thành phố hay nói, không ngờ tới em trai anh ấy lại có được một chiếc.
Cái của anh là cái duy nhất trong cả thôn, ngay cả người giàu nhất thôn đông là ông cụ Lý cũng chưa có thứ này.
Sau khi phụ giúp xong mọi thứ, Đổng Kiến Tường gọi em trai mình vào cửa chính, hỏi anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua những thứ này.
Đổng Kiến Huy bình tĩnh, từ túi áo trong lấy ra một gói thuốc lá, lấy một điếu đưa cho anh cả mình, sau đó lại lấy ra một điếu khác nhét vào miệng.
Anh lấy que diêm ra, trước tiên châm cho anh cả, sau đó mới tự châm cho mình.
Cắn đầu điếu thuốc, anh rít mạnh một hơi thật lớn rồi nhả khói ra, dưới ánh nhìn chăm chú của anh cả.
Đảm bảo với anh ấy rằng bản thân không trộm không cướp, cũng không tiếp tục cờ bạc, những thứ này đều là do anh tự mình vất vả kiếm được.
Anh cũng không đem chuyện mình vào núi đào nhân sâm nói cho anh cả, chuyện này, ngoại trừ vợ mình anh tạm thời không muốn nói cho bất kỳ người nào khác! Kể cả anh cả ruột thịt của mình cũng vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì cho dù có nói cho anh ấy biết, anh ấy cũng không giúp được gì, ngộ nhỡ lỡ miệng nói ra ngoài, chẳng khác nào đem đường tiền tài của mình chặt đứt!
Trước mắt chỉ dựa vào trí nhớ của anh, còn có rất nhiều chỗ có thể đào nhân sâm.
Nếu vận may tốt, còn có thể hái được nấm linh chi, chỉ riêng thứ này thôi cũng đủ cho anh tiết kiệm một khoản tiền nữa.
Chờ đầu xuân năm sau, anh dự định dẫn anh cả và anh hai lên núi đào nhân sâm, nói cho bọn họ biết những kỹ thuật để đào, nhưng sau này có thể đào được hay không còn phải xem vận may của họ.
Đổng Kiến Tường nhìn em trai ruột của mình bằng ánh mắt sáng rực, anh lộ ra sự khôn ngoan và trầm lặng mà anh ấy chưa từng thấy trước đây, như là cả người đều thay đổi, làm cho người anh cả ruột thịt như anh ấy cũng cảm thấy xa lạ.
Thấy anh không muốn nói, cũng không hỏi đến cùng, chỉ cần anh không phạm sai lầm là tốt rồi.
Hai anh em im lặng một hồi lâu.
Đổng Kiến Huy nhân cơ hội hôm nay anh cả đến đây, lập tức đem chuyện anh muốn xây nhà nói cho anh ấy, dự định nhờ anh ấy hỗ trợ trông coi, tiền lương mỗi ngày trả cho anh ấy là 3 nhân dân tệ.
Nghe được lời anh nói, Đổng Kiến Tường dập tắt điếu thuốc chạm tới đầu thuốc.
Ba nhân dân tệ một ngày, một tháng chín mươi nhân dân tệ, công nhân Nhà nước bình thường, một ngày cùng lắm chỉ một nhân dân tệ! Anh ấy vừa nhả khói vừa nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đều là anh em trong nhà, giao cho anh làm cũng không cần trả tiền công gì. Nhưng mà, em có biết xây nhà phải tốn bao nhiêu tiền không? Đây cũng không phải là số tiền nhỏ... "
Đổng Kiến Huy gật đầu, ném điếu thuốc đi, dập tắt sau đó nói.
"Em biết, em có tiền, tiền công sẽ dựa theo lời em nói mà tính, còn phải làm phiền anh cả, anh giúp em tìm một đội công nhân tốt, còn có vật liệu cũng cần phiền anh cả giúp em tìm về, em muốn khi mùa đông tới lập tức có thể vào ở nhà mới."
Đổng Kiến Tường gật đầu, không nói cái gì, thầm nghĩ em trai nhà mình chỉ muốn sửa chữa lại ba gian nhà ngói lại một chút.
Anh ấy còn không biết chuyện anh sẽ xây một ngôi nhà hai tầng.
Mà sở dĩ Đổng Kiến Huy đem tất cả những việc này toàn quyền giao anh cả nhà mình chủ yếu là vì anh không có thời gian.
Anh muốn tranh thủ đào toàn bộ nhân sâm trước khi mùa đông bắt đầu, tiện thể xem mình có vận may có thể gặp được nấm linh chi hay không, đem tất cả bán lấy tiền mặt.
Về phần chuyện anh đột nhiên giàu lên nhanh chóng còn xây được nhà, người trong thôn đều biết anh là tên cờ bạc thối nát, cứ tùy tiện để bọn họ phỏng đoán anh có phải vừa chơi thắng một số tiền lớn hay không.
Hiện tại anh thầm nghĩ phải quan tâm và quý trọng vợ mình từng ngày, trước mắt anh sẽ cố hết sức cho cô một cuộc sống tốt nhất.
Thấy thời gian còn sớm, hai anh em trực tiếp đến lò gạch gần đó đặt gạch trước.
Sau khi nghe em trai đặt nhiều gạch như vậy, Đổng Kiến Tường mới biết rằng anh đang định xây một tòa nhà nhỏ hai tầng theo phong cách phương Tây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro