Không Muốn Ở Đâ...
2024-08-14 06:07:40
Cúi đầu nhìn thoáng qua đôi giày vải cũ nát dưới chân mình, lại nhìn đối phương trang điểm tinh tế, quần áo thời thượng phối hợp với giày da.
Cô bỏ qua ánh mắt soi xét của đối phương, nói với cô ấy:
"Em ngồi xuống trước đi, phòng ở phải đợi vị kia của chị về mới có thể giúp em dọn chỗ."
Xoay người đi vào trong phòng, cô đem phích nước nóng từ bên trong ra, cho cô ấy một chén nước.
Lý Văn gật đầu có chút mất tự nhiên, ngồi xuống ghế đá ở trong sân, nở nụ cười miễng cưỡng với cô.
Trong lòng cô ấy thầm mong mình sẽ cố gắng hết sức để nhận được thông báo trở lại thành phố làm việc trong thời gian sớm nhất.
Ở lại cái nơi tồi tàn này, mỗi ngày đều đần độn thêm, hơn nữa trong nhà còn có loại du côn vô lại.
Sau này phải cẩn thận chút, miễn cho bị tên du côn của nhà này chiếm tiện nghi.
Vốn định buổi trưa tùy tiện đối phó với Dư Mạn Linh, không có biện pháp chỉ có thể xắn tay đi nấu cơm, Lý Văn nghĩ đến những ngày kế tiếp đều phải ở đây, không có khả năng không trả tiền ăn tiền ở, rửa sạch tay, cười trừ đi vào phòng bếp hỗ trợ.
"Chị dâu, hay để em nhóm lửa nhé."
Nhìn thấy phòng bếp cũ kỹ được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, trên xà nhà còn treo một miếng thịt heo lớn, có chút kinh ngạc.
Không phải nói nhà này không có gì ăn? Tại sao lại có thịt heo ăn? Lại còn là miếng lớn như này!
Dư Mạn Linh đang cúi đầu, vội vàng nói với Lý Văn đang đi vào:
"Không cần phiền phức vậy đâu, nếu có thể, em trông giúp chị đứa nhỏ đang ở bên giường.”
Nghe được lời của cô, Lý Văn gật đầu bước ra, đi đến trước giường nhỏ.
Nhìn thấy đứa bé khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp như búp bê, dáng vẻ khiến người ta yêu thích nhưng mà có chút gầy!
Khom lưng chơi đùa với đứa nhỏ, cô ấy buồn bực nghĩ, nữ chủ nhà này xem ra tuổi tác cũng xấp xỉ mình, lại có dáng vẻ lại xinh đẹp đến vậy, tại sao lại kết hôn sớm như vậy, ngay cả con cũng có rồi.
Điều quan trọng nhất là, nhìn tướng mạo của cô ấy, tuyệt đối không đến nước phải gả cho người đàn ông bất trị như thế này, lại còn là một tên du côn.
Chẳng lẽ là bị tên vô lại đó ép buộc, không còn cách nào mới phải gả cho anh ta? Nghĩ đến đây, da đầu run lên.
Càng nghĩ càng sợ, càng không muốn ở lại trong cái nhà này.
Suy nghĩ xem có nên đi đến nhà trưởng thôn, mong ông ấy giúp mình đổi một hộ gia đình khác, nghèo một chút cũng không sao, chỉ cần nam chủ nhà đối phương bản tính lương thiện là được.
Dư Mạn Linh trong phòng bếp bận rộn nấu ăn, không biết trong lòng thanh niên trí thức đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Đang lúc cô ấy lơ đãng, Dư Mạn Linh làm một bát mì trứng gà rồi bưng ra.
"Nữ đồng chí, ăn cơm trước đi."
Lý Văn hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy trên bàn đá một bát mì sợi váng dầu, còn có trứng gà, nói với cô:
"Em là tên Lý Văn, tên đầy đủ là Mộc Tử Lý, chị dâu chị có thể gọi em là Văn Văn."
Dư Mạn Linh gật gật đầu, không nói gì thêm, ở trong đáy lòng, cô không muốn trong nhà có thêm một người, không gian phòng ốc quá nhỏ, căn bản không có không gian riêng tư.
Chờ Đổng Kiến Huy trở về, bảo anh tìm trưởng thôn nói chuyện.
Khoảng ba giờ chiều xe cày tiến vào thôn, dưới sự chỉ dẫn của Đổng Kiến Huy đi tới trước cửa nhà anh.
Cô bỏ qua ánh mắt soi xét của đối phương, nói với cô ấy:
"Em ngồi xuống trước đi, phòng ở phải đợi vị kia của chị về mới có thể giúp em dọn chỗ."
Xoay người đi vào trong phòng, cô đem phích nước nóng từ bên trong ra, cho cô ấy một chén nước.
Lý Văn gật đầu có chút mất tự nhiên, ngồi xuống ghế đá ở trong sân, nở nụ cười miễng cưỡng với cô.
Trong lòng cô ấy thầm mong mình sẽ cố gắng hết sức để nhận được thông báo trở lại thành phố làm việc trong thời gian sớm nhất.
Ở lại cái nơi tồi tàn này, mỗi ngày đều đần độn thêm, hơn nữa trong nhà còn có loại du côn vô lại.
Sau này phải cẩn thận chút, miễn cho bị tên du côn của nhà này chiếm tiện nghi.
Vốn định buổi trưa tùy tiện đối phó với Dư Mạn Linh, không có biện pháp chỉ có thể xắn tay đi nấu cơm, Lý Văn nghĩ đến những ngày kế tiếp đều phải ở đây, không có khả năng không trả tiền ăn tiền ở, rửa sạch tay, cười trừ đi vào phòng bếp hỗ trợ.
"Chị dâu, hay để em nhóm lửa nhé."
Nhìn thấy phòng bếp cũ kỹ được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, trên xà nhà còn treo một miếng thịt heo lớn, có chút kinh ngạc.
Không phải nói nhà này không có gì ăn? Tại sao lại có thịt heo ăn? Lại còn là miếng lớn như này!
Dư Mạn Linh đang cúi đầu, vội vàng nói với Lý Văn đang đi vào:
"Không cần phiền phức vậy đâu, nếu có thể, em trông giúp chị đứa nhỏ đang ở bên giường.”
Nghe được lời của cô, Lý Văn gật đầu bước ra, đi đến trước giường nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy đứa bé khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp như búp bê, dáng vẻ khiến người ta yêu thích nhưng mà có chút gầy!
Khom lưng chơi đùa với đứa nhỏ, cô ấy buồn bực nghĩ, nữ chủ nhà này xem ra tuổi tác cũng xấp xỉ mình, lại có dáng vẻ lại xinh đẹp đến vậy, tại sao lại kết hôn sớm như vậy, ngay cả con cũng có rồi.
Điều quan trọng nhất là, nhìn tướng mạo của cô ấy, tuyệt đối không đến nước phải gả cho người đàn ông bất trị như thế này, lại còn là một tên du côn.
Chẳng lẽ là bị tên vô lại đó ép buộc, không còn cách nào mới phải gả cho anh ta? Nghĩ đến đây, da đầu run lên.
Càng nghĩ càng sợ, càng không muốn ở lại trong cái nhà này.
Suy nghĩ xem có nên đi đến nhà trưởng thôn, mong ông ấy giúp mình đổi một hộ gia đình khác, nghèo một chút cũng không sao, chỉ cần nam chủ nhà đối phương bản tính lương thiện là được.
Dư Mạn Linh trong phòng bếp bận rộn nấu ăn, không biết trong lòng thanh niên trí thức đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Đang lúc cô ấy lơ đãng, Dư Mạn Linh làm một bát mì trứng gà rồi bưng ra.
"Nữ đồng chí, ăn cơm trước đi."
Lý Văn hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy trên bàn đá một bát mì sợi váng dầu, còn có trứng gà, nói với cô:
"Em là tên Lý Văn, tên đầy đủ là Mộc Tử Lý, chị dâu chị có thể gọi em là Văn Văn."
Dư Mạn Linh gật gật đầu, không nói gì thêm, ở trong đáy lòng, cô không muốn trong nhà có thêm một người, không gian phòng ốc quá nhỏ, căn bản không có không gian riêng tư.
Chờ Đổng Kiến Huy trở về, bảo anh tìm trưởng thôn nói chuyện.
Khoảng ba giờ chiều xe cày tiến vào thôn, dưới sự chỉ dẫn của Đổng Kiến Huy đi tới trước cửa nhà anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro