[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh
Ai Cũng Được Ch...
2024-11-13 23:45:09
“Hay là em bỏ tiền ra mua?”
“Mua về để nó đẻ trứng hay là ăn thịt thế?"
Bà chị dâu này thật phiền phức, cứ bám riết lấy bà như keo, chuyện gì cũng phải hỏi cho ra nhẽ.
Bà thấy con gái nói đúng, nhất định phải tách ra ở riêng.
"Gà là nhà đội trưởng bồi thường cho Tiểu Di, lão Địch nói Tiểu Di bị oan ức, cần phải bồi bổ."
Ý tứ chính là, người khác đừng hòng đụng đến!
"Còn chuyện bị oan ức như thế nào, chị dâu chắc là biết rõ chứ?"
Thạch Lan Hoa đương nhiên biết, nghe vậy liền chột dạ: "Cái đó… chị dâu không phải cố ý không giúp đâu.”
“Chị vừa định ra tay thì mọi người đã xông đến rồi."
Lúc đó Trần Trường Giang và nhà Trần Trường Hà đều ở ruộng khác, nên không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ông cụ Trần và bà cụ Trần cũng không hay biết.
Bà cụ Trần cũng quên luôn chuyện trứng gà, liền hỏi: "Chuyện gì thế? Sao lại liên quan đến nhà đội trưởng?"
Chớ có đắc tội với đội trưởng.
Trần Thanh Phong nhanh nhảu kể lại toàn bộ sự việc: "Bà nội, lúc đó mẹ và anh Thanh Quế đều ở đấy, chẳng ai chịu ra tay cả.”
“Cứ đứng nhìn ba thằng ranh con nhà đó đánh anh hai con."
Thẳng thắn công khai mách tội.
Đương nhiên, anh ấy cũng biết nói ra cũng vô dụng, nhà họ Trần tuy có tình cảm nhưng cũng chỉ có vậy.
Nhưng đã lôi ra ánh sáng, bêu riếu trước mặt mọi người như vậy!
Trần Trường Giang trừng mắt nhìn vợ con.
"Bác cả, bác không cần trừng mắt với họ, dù sao sau này Thanh Quế nhà bác có đánh nhau với người khác, chúng cháu cũng sẽ không giúp đỡ đâu."
Trần Thanh Phong nói thẳng tuột khiến người ta nghẹn họng.
Trần Thanh Phong giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Lão Địch nói phải ăn thịt bồi bổ, em gái con thích ăn thịt gà, nên đã xin nhà đội trưởng một con gà.”
“Lão Địch còn nói, một con chưa đủ bồi bổ đâu.”
“Thế mà Tiền Hồng Anh, con mụ độc ác đó cứ lăn ra ăn vạ khóc lóc, nhất quyết không chịu cho thêm."
"Mấy con? Tao cho mày ăn tao luôn à!"
Bà cụ Trần cảm thấy mình cần phải canh chừng đàn gà cưng 24/24.
Thằng cháu nội này gan to bằng trời rồi.
Còn ra vẻ đối xử tốt với em gái nó, có lúc bà ta còn không nhìn nổi.
Nghĩ một hồi, sợ thằng cháu giết gà của mình, bèn ra mặt quyết định: "Con gà nhà đội trưởng bồi thường này cho Tiểu Di ăn một mình.”
“Ai cũng đừng hòng đụng vào."
Trần Thanh Phong mỉm cười hài lòng, Trần Thanh Bách cũng khẽ nhếch mép.
Ngoại trừ nhà Trần Trường Hà, những người khác đều lộ rõ vẻ thất vọng, Trần Thanh Thụ thậm chí còn lăn ra ăn vạ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mua về để nó đẻ trứng hay là ăn thịt thế?"
Bà chị dâu này thật phiền phức, cứ bám riết lấy bà như keo, chuyện gì cũng phải hỏi cho ra nhẽ.
Bà thấy con gái nói đúng, nhất định phải tách ra ở riêng.
"Gà là nhà đội trưởng bồi thường cho Tiểu Di, lão Địch nói Tiểu Di bị oan ức, cần phải bồi bổ."
Ý tứ chính là, người khác đừng hòng đụng đến!
"Còn chuyện bị oan ức như thế nào, chị dâu chắc là biết rõ chứ?"
Thạch Lan Hoa đương nhiên biết, nghe vậy liền chột dạ: "Cái đó… chị dâu không phải cố ý không giúp đâu.”
“Chị vừa định ra tay thì mọi người đã xông đến rồi."
Lúc đó Trần Trường Giang và nhà Trần Trường Hà đều ở ruộng khác, nên không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ông cụ Trần và bà cụ Trần cũng không hay biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ Trần cũng quên luôn chuyện trứng gà, liền hỏi: "Chuyện gì thế? Sao lại liên quan đến nhà đội trưởng?"
Chớ có đắc tội với đội trưởng.
Trần Thanh Phong nhanh nhảu kể lại toàn bộ sự việc: "Bà nội, lúc đó mẹ và anh Thanh Quế đều ở đấy, chẳng ai chịu ra tay cả.”
“Cứ đứng nhìn ba thằng ranh con nhà đó đánh anh hai con."
Thẳng thắn công khai mách tội.
Đương nhiên, anh ấy cũng biết nói ra cũng vô dụng, nhà họ Trần tuy có tình cảm nhưng cũng chỉ có vậy.
Nhưng đã lôi ra ánh sáng, bêu riếu trước mặt mọi người như vậy!
Trần Trường Giang trừng mắt nhìn vợ con.
"Bác cả, bác không cần trừng mắt với họ, dù sao sau này Thanh Quế nhà bác có đánh nhau với người khác, chúng cháu cũng sẽ không giúp đỡ đâu."
Trần Thanh Phong nói thẳng tuột khiến người ta nghẹn họng.
Trần Thanh Phong giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Lão Địch nói phải ăn thịt bồi bổ, em gái con thích ăn thịt gà, nên đã xin nhà đội trưởng một con gà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lão Địch còn nói, một con chưa đủ bồi bổ đâu.”
“Thế mà Tiền Hồng Anh, con mụ độc ác đó cứ lăn ra ăn vạ khóc lóc, nhất quyết không chịu cho thêm."
"Mấy con? Tao cho mày ăn tao luôn à!"
Bà cụ Trần cảm thấy mình cần phải canh chừng đàn gà cưng 24/24.
Thằng cháu nội này gan to bằng trời rồi.
Còn ra vẻ đối xử tốt với em gái nó, có lúc bà ta còn không nhìn nổi.
Nghĩ một hồi, sợ thằng cháu giết gà của mình, bèn ra mặt quyết định: "Con gà nhà đội trưởng bồi thường này cho Tiểu Di ăn một mình.”
“Ai cũng đừng hòng đụng vào."
Trần Thanh Phong mỉm cười hài lòng, Trần Thanh Bách cũng khẽ nhếch mép.
Ngoại trừ nhà Trần Trường Hà, những người khác đều lộ rõ vẻ thất vọng, Trần Thanh Thụ thậm chí còn lăn ra ăn vạ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro