[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh

Ai Cũng Được Ch...

2024-09-20 03:09:12

"Con muốn ăn thịt gà, con muốn ăn thịt gà."

Thạch Lan Hoa và Trần Trường Giang cũng không lên tiếng, mặc kệ con trai út làm loạn, cầm lấy một quả dưa chuột chấm tương, cắn một miếng thật to, rồi lại xúc một ngụm cơm.

Bọn họ không tin nhà chú hai lại nhẫn tâm như vậy.

Một con gà to như thế, chẳng lẽ thật sự cho mỗi con bé Tiểu Di ăn hết?

Không sợ nó nghẹn chết à?

Trần Thanh Di mỉm cười, vẫy tay với Trần Thanh Thụ, Trần Thanh Thụ mừng rỡ, bò dậy chạy về phía cô.

"Chị!" Giọng nói ngọt xớt.

Ngay cả Thạch Lan Hoa cũng cười tươi rói.

Nghĩ thầm thịt gà chắc chắn có phần mình.

"Thanh Thụ này, thịt gà thì không thể chia cho em được."

Trần Thanh Di thấy nó sắp sửa khóc lóc, lại tiếp tục cười đến vô tâm vô phế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nhưng mà có thể cho em ăn trứng gà này!"

"Mấy quả?"

Nước mắt Trần Thanh Thụ đang chực trào ra bỗng chốc nuốt ngược vào trong, còn quan tâm được mấy quả, Trần Thanh Di thầm khen ngợi, được đào tạo bài bản, là một diễn viên giỏi.

"Tận sáu quả lận!"

Mắt Trần Thanh Thụ sáng rực: "Sáu quả cho mình em á?"

Bà cụ Trần chợt có dự cảm chẳng lành, nhìn chằm chằm đứa cháu gái.

Giây tiếp theo, linh cảm của bà đã trở thành sự thật, chỉ thấy Trần Thanh Di chậm rãi bước vào nhà trong, bê ra một rổ trứng gà to tướng.

Kỳ thực là lấy từ trong không gian ra.

Cô sợ bà nội phát hiện trứng gà bị mất rồi vào nhà tìm, bà cụ Trần quả nhiên có vào tìm, nhưng không thấy đâu.

"Nè, tự mình đếm đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Thanh Thụ nhanh tay nhanh chân bỏ ngay vào túi quần.

P/s của tác giả: Truyện này không phải tu tiên, cố gắng bám sát thực tế, nhưng quá thực tế thì cũng không thể, dù sao cũng là tiểu thuyết, hơn nữa nhà họ Trần tuy cực phẩm, nhưng cũng không đến mức quá đáng.

Chỉ là giữa họ hàng với nhau cũng có lúc đố kỵ.

Người già cũng có lúc thiên vị, có khuyết điểm của người bình thường.

“Trứng của tôi!”

Bà cụ Trần kêu lên một tiếng thất thanh, hai mắt trợn trừng, lao đến định giật lấy.

Trần Thanh Di nhanh nhẹn lách người, vẫn cười tủm tỉm: “Bà nội đừng nóng, ai cũng có phần, bà cũng có. Này, sáu quả này là của bà. Cháu đã luộc chín hết rồi, ăn nhanh đi, còn nóng hổi thơm phức nè.”

“Đã, đã… luộc chín hết rồi?”

Bà cụ Trần vẫn chưa hoàn hồn, nhưng tay đã vô thức đưa ra nhận lấy số trứng.

Nghe nói là đã luộc chín, Trần Thanh Thụ lập tức móc từ trong túi quần ra một quả, bắt đầu bóc vỏ, miệng cười toe toét: “Chị Tiểu Di tốt nhất!”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh

Số ký tự: 0