[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh
Chia Trứng Gà 1
2024-11-13 23:45:09
Những người còn lại trong nhà họ Trần cũng đồng loạt đặt đũa xuống, nhìn về phía này. Ông cụ Trần thậm chí còn cười híp mắt: “Cháu gái ngoan, mau chia phần của ông nội trước nào.”
Ông ta không giống bà cụ, có đồ ngon là không bỏ qua.
“Vâng ạ!” Trần Thanh Di vui vẻ đáp.
Cụ cố của ông cô từng là địa chủ, nhưng ông cố nội của cô lại là người câm, nên khi phân chia tài sản đã chịu thiệt thòi. Hồi đó gia đình có đông con cháu, đến đời ông nội cô thì chẳng còn lại bao nhiêu. Lúc ông nội cô còn nhỏ, gia đình thậm chí còn phải sống những ngày tháng bần hàn, sau đó gia cảnh càng sa sút.
Tuy nhiên, may mắn là gia đình đã thoát khỏi thân phận địa chủ.
Nhưng ông nội cô lại hình thành tính cách lười biếng, ham ăn ham chơi, không lo lắng chuyện gì. Nghe nói có trứng gà là lập tức quên hết mọi chuyện! Ăn đã rồi tính.
Bà nội cô khi còn trẻ thật sự rất vất vả.
“Sáng nay lúc luộc trứng cháu đã đếm rồi, tổng cộng có một trăm lẻ bảy quả. Nhà mình có mười bảy người, mỗi người sáu quả là một trăm lẻ hai quả. Năm quả còn lại, bà nội và ông nội mỗi người thêm một quả, ba đứa nhỏ Thanh Thụ, Thanh Lợi và Thanh Chi mỗi đứa thêm một quả. Kính lão đắc thọ mà, cách chia của cháu rất công bằng phải không ạ?”
Số trứng cô ăn sáng nay và hai mươi quả kia đều được tính vào, như vậy nhà họ vẫn được chia tám quả, đều đã được chia rõ ràng.
Trần Trường Hà và Ngô Hỉ Phụng cũng rất vui mừng, cười rạng rỡ.
Thanh Lợi và Thanh Chi đã nuốt nước miếng ừng ực. Chỉ có bà cụ Trần là tức đến phát điên.
Bà ta run rẩy chỉ tay: “Ai cho phép mày động vào trứng của tao? Con bé chết tiệt, mày…”
“Mẹ!”
Triệu Hương Mai lạnh lùng lên tiếng, bà ta còn dám mắng con gái bà thử xem.
Bà cụ Trần lập tức im bặt.
Trần Thanh Di lại cười tủm tỉm, giọng nói ngọt ngào: “Bà nội, nhà mình có năm con gà mái, lúc gà còn nhỏ đều là Thanh Lợi và Thanh Chi đi hái rau dại về cho ăn. Lớn lên thì cho ăn cám. Cám là do chúng ta cùng nhau kiếm được, vậy nên số gà này là của chung. À, không tính chú út, chú ấy đã tách ra ở riêng rồi. Cho nên số trứng này, không, có, phần, của, chú, út.”
Trần Thanh Di nói rất nghiêm túc: “Sau này cũng sẽ không có phần của chú út nữa. Còn về số trứng chú ấy đã ăn trước đây, coi như là tình cảm gia đình, không tính toán nữa. Cháu có phải rất hào phóng không?”
Trần Thanh Thụ: “Rất hào phóng!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông ta không giống bà cụ, có đồ ngon là không bỏ qua.
“Vâng ạ!” Trần Thanh Di vui vẻ đáp.
Cụ cố của ông cô từng là địa chủ, nhưng ông cố nội của cô lại là người câm, nên khi phân chia tài sản đã chịu thiệt thòi. Hồi đó gia đình có đông con cháu, đến đời ông nội cô thì chẳng còn lại bao nhiêu. Lúc ông nội cô còn nhỏ, gia đình thậm chí còn phải sống những ngày tháng bần hàn, sau đó gia cảnh càng sa sút.
Tuy nhiên, may mắn là gia đình đã thoát khỏi thân phận địa chủ.
Nhưng ông nội cô lại hình thành tính cách lười biếng, ham ăn ham chơi, không lo lắng chuyện gì. Nghe nói có trứng gà là lập tức quên hết mọi chuyện! Ăn đã rồi tính.
Bà nội cô khi còn trẻ thật sự rất vất vả.
“Sáng nay lúc luộc trứng cháu đã đếm rồi, tổng cộng có một trăm lẻ bảy quả. Nhà mình có mười bảy người, mỗi người sáu quả là một trăm lẻ hai quả. Năm quả còn lại, bà nội và ông nội mỗi người thêm một quả, ba đứa nhỏ Thanh Thụ, Thanh Lợi và Thanh Chi mỗi đứa thêm một quả. Kính lão đắc thọ mà, cách chia của cháu rất công bằng phải không ạ?”
Số trứng cô ăn sáng nay và hai mươi quả kia đều được tính vào, như vậy nhà họ vẫn được chia tám quả, đều đã được chia rõ ràng.
Trần Trường Hà và Ngô Hỉ Phụng cũng rất vui mừng, cười rạng rỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Lợi và Thanh Chi đã nuốt nước miếng ừng ực. Chỉ có bà cụ Trần là tức đến phát điên.
Bà ta run rẩy chỉ tay: “Ai cho phép mày động vào trứng của tao? Con bé chết tiệt, mày…”
“Mẹ!”
Triệu Hương Mai lạnh lùng lên tiếng, bà ta còn dám mắng con gái bà thử xem.
Bà cụ Trần lập tức im bặt.
Trần Thanh Di lại cười tủm tỉm, giọng nói ngọt ngào: “Bà nội, nhà mình có năm con gà mái, lúc gà còn nhỏ đều là Thanh Lợi và Thanh Chi đi hái rau dại về cho ăn. Lớn lên thì cho ăn cám. Cám là do chúng ta cùng nhau kiếm được, vậy nên số gà này là của chung. À, không tính chú út, chú ấy đã tách ra ở riêng rồi. Cho nên số trứng này, không, có, phần, của, chú, út.”
Trần Thanh Di nói rất nghiêm túc: “Sau này cũng sẽ không có phần của chú út nữa. Còn về số trứng chú ấy đã ăn trước đây, coi như là tình cảm gia đình, không tính toán nữa. Cháu có phải rất hào phóng không?”
Trần Thanh Thụ: “Rất hào phóng!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro