[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh
Chia Trứng Gà 2
2024-11-13 23:45:09
Mọi người nhà họ Trần: …
“Em có mắt nhìn người đấy.” Trần Thanh Di không tiếc lời khen ngợi, xoa đầu cậu bé.
“Sau này số trứng gà mái đẻ ra sẽ chia đều cho mười bảy người chúng ta.”
Trần Thanh Bách tiếp lời: “Không được thiên vị ai, cũng không được ăn một mình.”
Nói xong còn liếc nhìn bà cụ Trần và Trần Thanh Thụ, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Trần Thanh Phong nhướn mày: “Phải nhớ kỹ đấy! Không nhớ thì làm thịt gà.”
Nói xong, anh ấy ăn một hơi hết quả trứng, sau đó quay sang hỏi ông cụ Trần: “Ông nội, ông thấy ý kiến này thế nào ạ?”
Ông cụ Trần đang nhai ngấu nghiến, không nói nên lời, chỉ liên tục gật đầu, rõ ràng là rất tán thành.
Trần Thanh Phong lại nhìn sang Trần Trường Giang và gia đình Trần Trường Hà, cả hai đều gật đầu.
Họ không ngốc, như vậy mỗi tháng gia đình có thể chia được rất nhiều trứng! Cho dù là để ăn hay là mang ra hợp tác xã đổi tiền đều tốt hơn là đưa cho nhà chú út.
Thậm chí Thạch Lan Hoa còn bắt đầu hối hận, sao trước đây bà ta không dám làm như vậy nhỉ!
Nhìn bà cụ Trần ôm ngực, môi run run, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời, trong lòng bà ta thầm khinh thường, đúng là con hổ giấy.
Buổi chiều, Trần Thanh Phong dọn dẹp con gà: “Em gái, chiều nay em đừng ra ngoài, trời nóng lắm, ở nhà tự mình hầm gà ăn đi. Nhớ là tự mình ăn đấy nhé! Đừng cho ai hết.”
“Vâng!” Tự mình ăn là điều không thể.
Còn có mẹ, anh cả, anh hai, anh ba nữa!
Chờ sau khi tách ra ở riêng, cô sẽ ngày nào cũng lên núi, với sức lực hiện tại của cô, chẳng lẽ còn sợ thiếu thịt ăn sao?
Khoảng ba giờ chiều, Trần Thanh Di đã chặt gà thành từng miếng, chần qua nước sôi, sau đó rửa sạch lại hai lần.
Cho một chút dầu ăn vào nồi, đợi dầu nóng già mới cho thịt gà vào đảo đều. Không đợi dầu nóng thì không được. Dầu đậu nành bây giờ đều là tự ép từ đậu nành nhà trồng, không có chất phụ gia, rất nguyên chất, nên mùi đậu nành rất nặng.
Vì trong nhà không có xì dầu, rượu nấu ăn, cũng không có gừng, nên chỉ có thể cho nhiều hành lá vào khử mùi.
Trong không gian của cô có đủ cả, nhưng bà cụ Trần đang nhìn chằm chằm!
Đợi gà săn lại thì cho khoai tây đã cắt miếng vào.
Khoai tây năm nay đặc biệt ngon, bở tơi.
Cuối cùng cho thêm một muôi nước lớn, đun nhỏ lửa hầm từ từ. Cô không rời đi, mà lấy một chiếc ghế đẩu, ngồi canh trước bếp lửa.
Vừa để trông lửa, vừa để canh thịt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Em có mắt nhìn người đấy.” Trần Thanh Di không tiếc lời khen ngợi, xoa đầu cậu bé.
“Sau này số trứng gà mái đẻ ra sẽ chia đều cho mười bảy người chúng ta.”
Trần Thanh Bách tiếp lời: “Không được thiên vị ai, cũng không được ăn một mình.”
Nói xong còn liếc nhìn bà cụ Trần và Trần Thanh Thụ, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Trần Thanh Phong nhướn mày: “Phải nhớ kỹ đấy! Không nhớ thì làm thịt gà.”
Nói xong, anh ấy ăn một hơi hết quả trứng, sau đó quay sang hỏi ông cụ Trần: “Ông nội, ông thấy ý kiến này thế nào ạ?”
Ông cụ Trần đang nhai ngấu nghiến, không nói nên lời, chỉ liên tục gật đầu, rõ ràng là rất tán thành.
Trần Thanh Phong lại nhìn sang Trần Trường Giang và gia đình Trần Trường Hà, cả hai đều gật đầu.
Họ không ngốc, như vậy mỗi tháng gia đình có thể chia được rất nhiều trứng! Cho dù là để ăn hay là mang ra hợp tác xã đổi tiền đều tốt hơn là đưa cho nhà chú út.
Thậm chí Thạch Lan Hoa còn bắt đầu hối hận, sao trước đây bà ta không dám làm như vậy nhỉ!
Nhìn bà cụ Trần ôm ngực, môi run run, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời, trong lòng bà ta thầm khinh thường, đúng là con hổ giấy.
Buổi chiều, Trần Thanh Phong dọn dẹp con gà: “Em gái, chiều nay em đừng ra ngoài, trời nóng lắm, ở nhà tự mình hầm gà ăn đi. Nhớ là tự mình ăn đấy nhé! Đừng cho ai hết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng!” Tự mình ăn là điều không thể.
Còn có mẹ, anh cả, anh hai, anh ba nữa!
Chờ sau khi tách ra ở riêng, cô sẽ ngày nào cũng lên núi, với sức lực hiện tại của cô, chẳng lẽ còn sợ thiếu thịt ăn sao?
Khoảng ba giờ chiều, Trần Thanh Di đã chặt gà thành từng miếng, chần qua nước sôi, sau đó rửa sạch lại hai lần.
Cho một chút dầu ăn vào nồi, đợi dầu nóng già mới cho thịt gà vào đảo đều. Không đợi dầu nóng thì không được. Dầu đậu nành bây giờ đều là tự ép từ đậu nành nhà trồng, không có chất phụ gia, rất nguyên chất, nên mùi đậu nành rất nặng.
Vì trong nhà không có xì dầu, rượu nấu ăn, cũng không có gừng, nên chỉ có thể cho nhiều hành lá vào khử mùi.
Trong không gian của cô có đủ cả, nhưng bà cụ Trần đang nhìn chằm chằm!
Đợi gà săn lại thì cho khoai tây đã cắt miếng vào.
Khoai tây năm nay đặc biệt ngon, bở tơi.
Cuối cùng cho thêm một muôi nước lớn, đun nhỏ lửa hầm từ từ. Cô không rời đi, mà lấy một chiếc ghế đẩu, ngồi canh trước bếp lửa.
Vừa để trông lửa, vừa để canh thịt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro