[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh
Gà Bay Chó Sủa...
2024-11-13 23:45:09
Đặc biệt là Tiền Hồng Anh, bình thường bà ta ỷ vào việc là vợ đội trưởng, lại sinh được năm đứa con trai, trong nhà toàn là đàn ông.
Ngày thường hống hách, chua ngoa cay nghiệt, tác oai tác quái.
Đắc tội không ít người.
Hôm nay nhìn thấy bà ta bị đánh cho ba mẹ ruột cũng không nhận ra, không ít người cảm thấy vô cùng hả hê.
Hận không thể vỗ tay khen hay.
Tiền Hồng Anh càng thêm căm hận, hai mắt đỏ ngầu, bà ta nghiến răng nghiến lợi: "Hai đứa con dâu bất hiếu, tao nhất định sẽ bảo thằng cả thằng hai bỏ chúng mày."
Hai cô con dâu tái mặt, định lao vào giúp đỡ.
"Dừng tay, tất cả dừng tay!"
Đúng lúc này, đội trưởng Ngô Hữu Đức chậm rãi xuất hiện.
Nhìn thấy vợ con bị đánh cho te tua như gà mắc dịch, như thể sắp chết đến nơi, sắc mặt ông ta tối sầm lại.
"Còn không mau kéo bọn họ ra."
Lúc này, những người đang xem náo nhiệt mới như sực tỉnh, lần lượt tiến lên can ngăn, nhưng tốc độ kéo người của bọn họ như đang tua chậm vậy.
Ngay cả khi bị kéo ra, Triệu Hương Mai vẫn kịp đạp cho Tiền Hồng Anh hai phát.
Có lẽ là thấy có chỗ dựa, Tiền Hồng Anh lập tức kêu gào thảm thiết.
"Con đàn bà thối tha, mày dám đánh tao, tao sẽ bắt mày bồi thường, phạt mày đi gánh phân."
Trần Thanh Di trừng mắt, giả vờ ngạc nhiên: "Ơ kìa? Thím lấy đâu ra quyền hạn đó vậy ạ?"
"Người ta giỏi thổi gió gối đầu đấy!" Thím Xuân Miêu cười khẩy, xen vào.
(*) thổi gió gối đầu là nịnh hót kẻ có quyền.
Thím ấy có quan hệ tốt với Triệu Hương Mai, đương nhiên rất xem thường Tiền Hồng Anh, lúc nãy thím ấy cũng muốn xông vào giúp đỡ.
Nhưng Trần Thanh Bách không cho.
"Ha ha ha ha..."
Mọi người xung quanh cười phá lên, vẻ mặt đầy ẩn ý.
Ngô Hữu Đức - đội trưởng tái mét mặt mày, thầm mắng bà vợ ngu ngốc.
Tính toán nhỏ trong lòng coi như hỏng bét, ông ta không dám làm khó gia đình Trần Thanh Di nữa, có nhiều người chứng kiến như vậy.
"Được rồi, tụ tập ở đây xem náo nhiệt gì nữa, không cần công điểm nữa à? Mau về làm việc hết đi!"
Ông ta quát lớn, thấy có người vẫn chần chừ không muốn rời đi, liền nghiêm mặt: "Ai còn không đi trừ nửa ngày công!"
Nghe vậy, tất cả mọi người chạy nhanh hơn cả thỏ.
Công điểm chính là mạng sống của xã viên!
Chỉ còn lại năm người nhà Triệu Hương Mai và nhà đội trưởng.
"Nói đi, rốt cuộc là vì chuyện gì mà đánh nhau?" Ngô Hữu Đức nhìn gia đình Triệu Hương Mai với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngày thường hống hách, chua ngoa cay nghiệt, tác oai tác quái.
Đắc tội không ít người.
Hôm nay nhìn thấy bà ta bị đánh cho ba mẹ ruột cũng không nhận ra, không ít người cảm thấy vô cùng hả hê.
Hận không thể vỗ tay khen hay.
Tiền Hồng Anh càng thêm căm hận, hai mắt đỏ ngầu, bà ta nghiến răng nghiến lợi: "Hai đứa con dâu bất hiếu, tao nhất định sẽ bảo thằng cả thằng hai bỏ chúng mày."
Hai cô con dâu tái mặt, định lao vào giúp đỡ.
"Dừng tay, tất cả dừng tay!"
Đúng lúc này, đội trưởng Ngô Hữu Đức chậm rãi xuất hiện.
Nhìn thấy vợ con bị đánh cho te tua như gà mắc dịch, như thể sắp chết đến nơi, sắc mặt ông ta tối sầm lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Còn không mau kéo bọn họ ra."
Lúc này, những người đang xem náo nhiệt mới như sực tỉnh, lần lượt tiến lên can ngăn, nhưng tốc độ kéo người của bọn họ như đang tua chậm vậy.
Ngay cả khi bị kéo ra, Triệu Hương Mai vẫn kịp đạp cho Tiền Hồng Anh hai phát.
Có lẽ là thấy có chỗ dựa, Tiền Hồng Anh lập tức kêu gào thảm thiết.
"Con đàn bà thối tha, mày dám đánh tao, tao sẽ bắt mày bồi thường, phạt mày đi gánh phân."
Trần Thanh Di trừng mắt, giả vờ ngạc nhiên: "Ơ kìa? Thím lấy đâu ra quyền hạn đó vậy ạ?"
"Người ta giỏi thổi gió gối đầu đấy!" Thím Xuân Miêu cười khẩy, xen vào.
(*) thổi gió gối đầu là nịnh hót kẻ có quyền.
Thím ấy có quan hệ tốt với Triệu Hương Mai, đương nhiên rất xem thường Tiền Hồng Anh, lúc nãy thím ấy cũng muốn xông vào giúp đỡ.
Nhưng Trần Thanh Bách không cho.
"Ha ha ha ha..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người xung quanh cười phá lên, vẻ mặt đầy ẩn ý.
Ngô Hữu Đức - đội trưởng tái mét mặt mày, thầm mắng bà vợ ngu ngốc.
Tính toán nhỏ trong lòng coi như hỏng bét, ông ta không dám làm khó gia đình Trần Thanh Di nữa, có nhiều người chứng kiến như vậy.
"Được rồi, tụ tập ở đây xem náo nhiệt gì nữa, không cần công điểm nữa à? Mau về làm việc hết đi!"
Ông ta quát lớn, thấy có người vẫn chần chừ không muốn rời đi, liền nghiêm mặt: "Ai còn không đi trừ nửa ngày công!"
Nghe vậy, tất cả mọi người chạy nhanh hơn cả thỏ.
Công điểm chính là mạng sống của xã viên!
Chỉ còn lại năm người nhà Triệu Hương Mai và nhà đội trưởng.
"Nói đi, rốt cuộc là vì chuyện gì mà đánh nhau?" Ngô Hữu Đức nhìn gia đình Triệu Hương Mai với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro