[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh

Liên Kết Không...

2024-09-20 03:09:12

Trong thôn đa số mọi người đều tốt bụng, nhưng cũng có vài kẻ như chuột bẩn, chỉ thích chiếm tiện nghi.

Nghe thấy tiếng con gái út gọi, Triệu Hương Mai ngẩng đầu nhìn mặt trời: "Mới giờ nào mà đã mang nước đến rồi?”

“Mẹ đã bảo là tự mang nước rồi, không cần mang, nó cứ khăng khăng.”

“Đứa nhỏ này, chẳng nghe lời chút nào."

"Chắc khoảng tám giờ." Thím Xuân Miêu ở luống bên cạnh cũng đứng thẳng dậy, nhìn lên bầu trời.

Nhìn mặt trời đoán giờ là kỹ năng cần thiết của người nông dân.

Thím Xuân Miêu lau mồ hôi, đấm nhẹ vào eo, trên mặt lộ rõ ý cười: "Giấu kỹ nụ cười trên mặt đi kìa, ai mà chẳng biết bà đang thèm."

Bà ấy cũng có một đứa con gái, nhưng đã gả sang thôn bên, một năm chỉ về nhà được vài lần.

"Con gái hiếu thảo thì cứ vui vẻ đi!”

“Trong thôn có bao nhiêu cô con gái, tôi chỉ thích con bé nhà bà, vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn."

"Tôi che giấu làm gì, tôi vui vẻ một cách quang minh chính đại."

Triệu Hương Mai cười rạng rỡ, rõ ràng là rất đắc ý, bà phủi phủi tro bụi trên tay: "Thôi, để tôi đi uống nước đã, bà cũng nghỉ ngơi một lát đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đợi tôi quay lại, chúng ta làm tiếp."

"Ừ, tôi cũng uống nước."

Mặt trời chói chang, thiêu đốt lòng người, dù sao tháng này cũng chỉ nhổ cỏ, so với mùa gặt thì nhàn hạ hơn nhiều, nghỉ ngơi một chút cũng không sao.

"Làm màu! Phì, cứ như người ta không có con gái ấy."

Triệu Hương Mai vừa đi khuất, Tiền Hồng Anh - vợ đội trưởng đã chống nạnh, trừng mắt, mắng nhỏ.

"Con bé nhà nó gầy như que củi, ngực lép mông phẳng, gió thổi là bay.”

“Sau này chắc chắn ế chỏng chơ ở nhà!”

“Có gả đi được cũng không sinh được con trai, bị người ta đánh cho ngày tám trận.”

“Xinh đẹp để làm gì?”

“Phì, hồ ly tinh đẻ ra con cũng là hồ ly tinh, chỉ giỏi câu dẫn đàn ông."

Nghĩ đến việc con trai mình mặt đỏ tía tai khen ngợi con nhỏ nhà Triệu Hương Mai, bà ta lại tức giận vô cùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Bà nói lại lần nữa xem!"

Một giọng nói âm trầm vang lên.

Tiền Hồng Anh giật bắn mình.

Bà ta cứng đờ người, quay đầu lại.

Bên này, thấy họ đến gần, Trần Thanh Di cởi giỏ xuống, lấy trứng ra.

"Mẹ, anh cả, anh ba, ăn nhanh đi ạ."

Cô lại lấy khăn ướt đưa cho họ lau tay.

Trần Thanh Phong không hỏi nhiều, lau tay qua loa, cầm lấy một quả trứng, bóp nhẹ một cái, vỏ trứng đã bong ra.

Anh ấy cắn một miếng, nuốt chửng nửa quả.

Triệu Hương Mai cũng không hỏi, tính cách con gái mình thế nào bà còn không biết sao!

Bà chỉ khen: "Con gái ngoan."

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh

Số ký tự: 0