[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh
Một Trận Thành...
2024-11-13 23:45:09
Trần Thanh Di ngẩng cao đầu: "Ăn thêm dưa chuột cho mát ạ."
Chỉ có Trần Thanh Tùng ngây ngô hỏi: "Tiểu Di, em lấy đâu ra nhiều trứng vậy?"
Nhưng tay vẫn không ngừng lại, Trần Thanh Di mỉm cười, cô biết cả nhà cô đều thích ăn trứng.
"Của nhà mình chứ đâu, em luộc đấy, thơm không?"
"Thơm, vậy em ăn chưa?"
"Rồi ạ!" Trần Thanh Tùng có điểm này rất tốt, tuy ngốc nghếch nhưng phân biệt rõ ràng, ai là người nhà anh ấy đều nhớ kỹ.
Cũng rất thương yêu em trai em gái.
Triệu Hương Mai nhìn các con, ánh mắt tràn đầy yêu thương, bốn đứa con của bà đều là những đứa con ngoan.
“Ơ kìa, sao thằng hai nhà mình còn chưa tới, nó không nghe thấy à?” Triệu Hương Mai vừa cắn một miếng dưa chuột, cảm thấy dễ chịu hơn chút, bà ngẩng đầu tìm kiếm con trai thứ hai, nhưng cây ngô cao quá, chẳng nhìn thấy gì cả.
Trần Thanh Phong nuốt miếng trứng gà thứ hai, uống thêm một ngụm nước lớn, lắc đầu nói: "Không thể nào, lúc tới con đi qua luống của anh hai, còn gọi anh ấy mà, anh ấy cũng trả lời rồi."
"Vậy là thế nào nhỉ?" Triệu Hương Mai đứng dậy, định đi tìm.
Lúc này, một trong ba bà thím buôn chuyện nổi tiếng của thôn – thím Vân, hớt hải chạy tới, vẻ mặt đầy phấn khích: “Cả nhà còn ở đây nghỉ ngơi gì nữa? Bên kia có chuyện vui kìa! Nghe nói đánh nhau tóe máu đầu mẻ trán luôn đấy."
Nói xong, thím ta chạy biến mất.
Gia đình Trần Thanh Di nhìn nhau, đánh nhau tóe máu đầu mẻ trán mà còn vui vẻ như vậy sao?
Cả nhà nhanh tay nhanh chân cho đồ vào giỏ, cùng nhau chạy như bay đến hiện trường vụ ẩu đả.
Trần Thanh Phong chạy nhanh nhất.
“Mẹ kiếp, dừng tay!”
Vừa nhìn thấy đám người đang vây quanh, Trần Thanh Di đã nghe thấy tiếng gầm thét đầy giận dữ của Trần Thanh Phong.
“Hỏng rồi!”
Mọi người đều nghĩ đến, người đánh nhau chắc chắn là Trần Thanh Bách.
Triệu Hương Mai, Trần Thanh Tùng và Trần Thanh Di ném giỏ sang một bên, vội vàng xông vào vòng vây.
Ôi chao, có vẻ như tất cả mọi người đang làm việc gần đó đều đã có mặt.
“Nhường đường, nhường đường!” Trần Thanh Di hét lớn: “Không nhường cẩn thận bị vạ lây, dính đầy máu đấy!”
Nghe vậy, mọi người vội vàng nhường đường, xem náo nhiệt thì được, nhưng bị vạ lây thì không đáng.
Chẳng phải hai bên đang đánh nhau đến sôi máu rồi sao?
Ngay cả cô con gái yếu đuối nhất nhà lão Trần cũng đã xắn tay áo lên rồi kìa!
Cũng có người mới đến không hiểu chuyện gì, len lén hỏi người bên cạnh: “Chuyện gì vậy?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ có Trần Thanh Tùng ngây ngô hỏi: "Tiểu Di, em lấy đâu ra nhiều trứng vậy?"
Nhưng tay vẫn không ngừng lại, Trần Thanh Di mỉm cười, cô biết cả nhà cô đều thích ăn trứng.
"Của nhà mình chứ đâu, em luộc đấy, thơm không?"
"Thơm, vậy em ăn chưa?"
"Rồi ạ!" Trần Thanh Tùng có điểm này rất tốt, tuy ngốc nghếch nhưng phân biệt rõ ràng, ai là người nhà anh ấy đều nhớ kỹ.
Cũng rất thương yêu em trai em gái.
Triệu Hương Mai nhìn các con, ánh mắt tràn đầy yêu thương, bốn đứa con của bà đều là những đứa con ngoan.
“Ơ kìa, sao thằng hai nhà mình còn chưa tới, nó không nghe thấy à?” Triệu Hương Mai vừa cắn một miếng dưa chuột, cảm thấy dễ chịu hơn chút, bà ngẩng đầu tìm kiếm con trai thứ hai, nhưng cây ngô cao quá, chẳng nhìn thấy gì cả.
Trần Thanh Phong nuốt miếng trứng gà thứ hai, uống thêm một ngụm nước lớn, lắc đầu nói: "Không thể nào, lúc tới con đi qua luống của anh hai, còn gọi anh ấy mà, anh ấy cũng trả lời rồi."
"Vậy là thế nào nhỉ?" Triệu Hương Mai đứng dậy, định đi tìm.
Lúc này, một trong ba bà thím buôn chuyện nổi tiếng của thôn – thím Vân, hớt hải chạy tới, vẻ mặt đầy phấn khích: “Cả nhà còn ở đây nghỉ ngơi gì nữa? Bên kia có chuyện vui kìa! Nghe nói đánh nhau tóe máu đầu mẻ trán luôn đấy."
Nói xong, thím ta chạy biến mất.
Gia đình Trần Thanh Di nhìn nhau, đánh nhau tóe máu đầu mẻ trán mà còn vui vẻ như vậy sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả nhà nhanh tay nhanh chân cho đồ vào giỏ, cùng nhau chạy như bay đến hiện trường vụ ẩu đả.
Trần Thanh Phong chạy nhanh nhất.
“Mẹ kiếp, dừng tay!”
Vừa nhìn thấy đám người đang vây quanh, Trần Thanh Di đã nghe thấy tiếng gầm thét đầy giận dữ của Trần Thanh Phong.
“Hỏng rồi!”
Mọi người đều nghĩ đến, người đánh nhau chắc chắn là Trần Thanh Bách.
Triệu Hương Mai, Trần Thanh Tùng và Trần Thanh Di ném giỏ sang một bên, vội vàng xông vào vòng vây.
Ôi chao, có vẻ như tất cả mọi người đang làm việc gần đó đều đã có mặt.
“Nhường đường, nhường đường!” Trần Thanh Di hét lớn: “Không nhường cẩn thận bị vạ lây, dính đầy máu đấy!”
Nghe vậy, mọi người vội vàng nhường đường, xem náo nhiệt thì được, nhưng bị vạ lây thì không đáng.
Chẳng phải hai bên đang đánh nhau đến sôi máu rồi sao?
Ngay cả cô con gái yếu đuối nhất nhà lão Trần cũng đã xắn tay áo lên rồi kìa!
Cũng có người mới đến không hiểu chuyện gì, len lén hỏi người bên cạnh: “Chuyện gì vậy?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro