[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh
Trần Thắng Nam,...
2024-11-13 23:45:09
Giọng nói đầy vẻ khó tin. “… Sau này cũng không có nữa sao?"
"Tại sao? Ai quyết định vậy?”
Vài giây sau, không biết bà cụ Trần nói gì đó, Trần Trường Hải bỗng nhiên chạy ra ngoài.
Ông ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Trần Thanh Di với ánh mắt đầy áp lực.
Thật là khó chịu!
Trần Thanh Di thầm cười khẩy.
Kẻ địch chưa động, ta không động, xem ai hơn ai! “Chị cả, giúp em phơi quần áo.”
"À, à…” Trần Thắng Nam ngơ ngác làm theo, có vẻ như cô ta vẫn chưa hoàn hồn.
Luôn cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm.
Trần Trường Hải hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén: “Tiểu Di, cháu luộc hết số trứng gà đó là có ý kiến gì với chú sao?”
“Phải!”
Trần Trường Hải: …!
Trần Thanh Di vắt khô chiếc áo cuối cùng, treo lên sào phơi quần áo, mỉm cười nói:
“Cháu có ý kiến thì có gì là lạ sao?"
"Chú thử hỏi xem người khác có ý kiến không?”
Trần Thắng Nam lập tức hiểu ra, biết là Trần Trường Hải đang nói đến chuyện trứng gà, cô ta cũng “đồng lòng đồng sức” nói:
“Cháu cũng có ý kiến, cả nhà cháu đều có ý kiến!” Dù sao cô ta cũng cảm thấy sau này không cần nhờ vả Trần Trường Hải nữa, cũng chẳng sợ đắc tội.
Chỉ cần đi theo Trần Thanh Di là có trứng gà ăn. “Cũng là công nhân, chú Hai mỗi tháng gửi về nhà bốn mươi tệ."
"Chú Tư, chú thì sao?"
"Chú chưa từng đưa cho gia đình một đồng nào cả.”
Trần Thanh Di âm thầm vỗ tay khen ngợi, cô ta đã nói rồi, giữ Trần Thắng Nam lại nhất định sẽ có ích.
Được Trần Thanh Di khích lệ, Trần Thắng Nam càng thêm hăng hái, nói oang oang: “Đúng là chú hai đưa nhiều tiền hơn, nhưng đó là vì phải nuôi nấng mấy đứa nhỏ."
"Nhưng bọn nhỏ có tiêu hết số tiền đó đâu?"
"Dù sao mẹ cháu cũng nói nhà chúng cháu “hưởng sái” của chú hai!”
Trần Trường Hải, bà cụ Trần: … Quả là con ngoan, cháu thảo!
Trần Thanh Di khẽ nhếch mép, cố gắng kìm nén nụ cười, nhưng vẫn giả vờ tức giận nói: “Mẹ cháu, anh cả, anh hai, mấy năm nay bọn cháu kiếm được không ít công điểm đâu!"
"Ngay cả em trai cháu, vừa nghỉ hè cũng đi kiếm công điểm rồi!"
"Nhà chúng cháu không “hưởng sái” của ai hết."
Trần Trường Hải biện minh: “Lương của chú không cao bằng chú hai cháu!”
Trần Thắng Nam lập tức phản bác: “Chú đừng có lừa người khác, lương không cao bằng chú hai, nhưng mỗi tháng đưa cho gia đình hai, ba tệ thì được chứ?"
"Được rồi, coi như chú phải nuôi gia đình, không đưa được nhiều như vậy."
"Nhưng chú cũng không thể lần nào về cũng tay không, lúc đi thì tay xách nách mang như vậy chứ?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Tại sao? Ai quyết định vậy?”
Vài giây sau, không biết bà cụ Trần nói gì đó, Trần Trường Hải bỗng nhiên chạy ra ngoài.
Ông ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Trần Thanh Di với ánh mắt đầy áp lực.
Thật là khó chịu!
Trần Thanh Di thầm cười khẩy.
Kẻ địch chưa động, ta không động, xem ai hơn ai! “Chị cả, giúp em phơi quần áo.”
"À, à…” Trần Thắng Nam ngơ ngác làm theo, có vẻ như cô ta vẫn chưa hoàn hồn.
Luôn cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm.
Trần Trường Hải hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén: “Tiểu Di, cháu luộc hết số trứng gà đó là có ý kiến gì với chú sao?”
“Phải!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Trường Hải: …!
Trần Thanh Di vắt khô chiếc áo cuối cùng, treo lên sào phơi quần áo, mỉm cười nói:
“Cháu có ý kiến thì có gì là lạ sao?"
"Chú thử hỏi xem người khác có ý kiến không?”
Trần Thắng Nam lập tức hiểu ra, biết là Trần Trường Hải đang nói đến chuyện trứng gà, cô ta cũng “đồng lòng đồng sức” nói:
“Cháu cũng có ý kiến, cả nhà cháu đều có ý kiến!” Dù sao cô ta cũng cảm thấy sau này không cần nhờ vả Trần Trường Hải nữa, cũng chẳng sợ đắc tội.
Chỉ cần đi theo Trần Thanh Di là có trứng gà ăn. “Cũng là công nhân, chú Hai mỗi tháng gửi về nhà bốn mươi tệ."
"Chú Tư, chú thì sao?"
"Chú chưa từng đưa cho gia đình một đồng nào cả.”
Trần Thanh Di âm thầm vỗ tay khen ngợi, cô ta đã nói rồi, giữ Trần Thắng Nam lại nhất định sẽ có ích.
Được Trần Thanh Di khích lệ, Trần Thắng Nam càng thêm hăng hái, nói oang oang: “Đúng là chú hai đưa nhiều tiền hơn, nhưng đó là vì phải nuôi nấng mấy đứa nhỏ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng bọn nhỏ có tiêu hết số tiền đó đâu?"
"Dù sao mẹ cháu cũng nói nhà chúng cháu “hưởng sái” của chú hai!”
Trần Trường Hải, bà cụ Trần: … Quả là con ngoan, cháu thảo!
Trần Thanh Di khẽ nhếch mép, cố gắng kìm nén nụ cười, nhưng vẫn giả vờ tức giận nói: “Mẹ cháu, anh cả, anh hai, mấy năm nay bọn cháu kiếm được không ít công điểm đâu!"
"Ngay cả em trai cháu, vừa nghỉ hè cũng đi kiếm công điểm rồi!"
"Nhà chúng cháu không “hưởng sái” của ai hết."
Trần Trường Hải biện minh: “Lương của chú không cao bằng chú hai cháu!”
Trần Thắng Nam lập tức phản bác: “Chú đừng có lừa người khác, lương không cao bằng chú hai, nhưng mỗi tháng đưa cho gia đình hai, ba tệ thì được chứ?"
"Được rồi, coi như chú phải nuôi gia đình, không đưa được nhiều như vậy."
"Nhưng chú cũng không thể lần nào về cũng tay không, lúc đi thì tay xách nách mang như vậy chứ?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro