[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh
Trần Thắng Nam,...
2024-11-13 23:45:09
"Nếu chú mang theo ít rau củ, cà tím, đậu đũa, khoai tây gì đó, thì chẳng ai có ý kiến đâu."
"Nhưng lần nào chú cũng lấy trứng gà, lấy gạo, chú không ngốc chút nào."
"Còn bọn cháu thì sao? Bọn cháu còn ăn nữa hay không?”
"Cháu, chú là chú của cháu, cháu nói chuyện với chú như vậy sao?” Trần Trường Hải tức giận đến mức suýt phát điên.
Trần Thắng Nam chẳng thèm để tâm, khịt mũi coi thường, sau đó cảm thấy khát nước, bèn vào nhà tu ừng ực nửa bát nước.
Thấy Trần Thắng Nam không nói được nữa, Trần Thanh Di liền lên tiếng: “Chú Tư, cháu nhớ không nhầm thì chỉ riêng trứng gà, chú đã lấy của gia đình mười lăm lần rồi."
"Chúng ta là người một nhà, cháu cũng không tính toán với chú, cứ coi như bốn mươi tệ đi."
"Chưa tính đến gạo đâu!”
Sắc mặt Trần Trường Hải càng thêm khó coi, con bé này nhớ rõ ràng thật đấy.
"Chú Tư, số tiền này… chú có nên đưa cho gia đình không ạ?”
Trần Thanh Di đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đòi tiền.
Trần Thắng Nam hai mắt sáng rực, cũng giơ tay ra: “Đưa tiền!”
Sắc mặt Trần Trường Hải lúc xanh lúc trắng, sau đó đỏ bừng lên: “Hai đứa… Hai đứa quá đáng lắm rồi!"
"Chúng ta là người một nhà, có cần phải tính toán chi li như vậy không?”
“Vậy ngày mai cháu đến công xã, ở nhà chú hai tháng được không ạ?”
Thấy Trần Trường Hải không chịu đưa tiền, cứ khăng khăng tính toán chi li, Trần Thanh Di lại cười híp mắt nói: “Chú Tư, cháu ăn rất ít."
"Chú Tư, sao chú không nói gì?"
"Chú không muốn sao?"
"Hay là chú sợ vợ chú không vui?”
Trần Trường Hải lúc này đầu óc chỉ toàn “chú thế này, chú thế kia…”, có chút mơ hồ, Trần Thắng Nam lại không biết điều, tiếp lời: “Ai mà chẳng biết chú út sợ vợ! Trong nhà chẳng có chút tiếng nói nào, cứ như con rể ở rể vậy! Mụ vợ nói một câu, chú út có mà im thin thít, chẳng dám ho he!”
Trần Thanh Di thầm nghĩ: Đúng là gan to bằng trời, lời nào cũng dám nói!
Cô nhìn Trần Trường Hải, mắt long lên sòng sọc, mặt mày méo xệch, không nhịn được bật cười: “Ha ha ha ha… Chú Tư, cháu… cháu không cố ý đâu, tại cháu không nhịn được! Chú đừng giận nhé! Cơ mà thím út thật sự lợi hại vậy sao? Vậy thì chú thật đáng thương.”
Trần Thanh Di đúng là ranh ma, cố tình hỏi vậy thôi.
“Đừng nghe Thắng Nam nói bậy!” Trần Trường Hải chối bay chối biến.
Chuyện này liên quan đến thể diện đàn ông, hơn nữa ông ta cũng không nói dối, thật sự những chuyện lớn trong nhà vẫn là ông ta quyết định.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Nhưng lần nào chú cũng lấy trứng gà, lấy gạo, chú không ngốc chút nào."
"Còn bọn cháu thì sao? Bọn cháu còn ăn nữa hay không?”
"Cháu, chú là chú của cháu, cháu nói chuyện với chú như vậy sao?” Trần Trường Hải tức giận đến mức suýt phát điên.
Trần Thắng Nam chẳng thèm để tâm, khịt mũi coi thường, sau đó cảm thấy khát nước, bèn vào nhà tu ừng ực nửa bát nước.
Thấy Trần Thắng Nam không nói được nữa, Trần Thanh Di liền lên tiếng: “Chú Tư, cháu nhớ không nhầm thì chỉ riêng trứng gà, chú đã lấy của gia đình mười lăm lần rồi."
"Chúng ta là người một nhà, cháu cũng không tính toán với chú, cứ coi như bốn mươi tệ đi."
"Chưa tính đến gạo đâu!”
Sắc mặt Trần Trường Hải càng thêm khó coi, con bé này nhớ rõ ràng thật đấy.
"Chú Tư, số tiền này… chú có nên đưa cho gia đình không ạ?”
Trần Thanh Di đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đòi tiền.
Trần Thắng Nam hai mắt sáng rực, cũng giơ tay ra: “Đưa tiền!”
Sắc mặt Trần Trường Hải lúc xanh lúc trắng, sau đó đỏ bừng lên: “Hai đứa… Hai đứa quá đáng lắm rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chúng ta là người một nhà, có cần phải tính toán chi li như vậy không?”
“Vậy ngày mai cháu đến công xã, ở nhà chú hai tháng được không ạ?”
Thấy Trần Trường Hải không chịu đưa tiền, cứ khăng khăng tính toán chi li, Trần Thanh Di lại cười híp mắt nói: “Chú Tư, cháu ăn rất ít."
"Chú Tư, sao chú không nói gì?"
"Chú không muốn sao?"
"Hay là chú sợ vợ chú không vui?”
Trần Trường Hải lúc này đầu óc chỉ toàn “chú thế này, chú thế kia…”, có chút mơ hồ, Trần Thắng Nam lại không biết điều, tiếp lời: “Ai mà chẳng biết chú út sợ vợ! Trong nhà chẳng có chút tiếng nói nào, cứ như con rể ở rể vậy! Mụ vợ nói một câu, chú út có mà im thin thít, chẳng dám ho he!”
Trần Thanh Di thầm nghĩ: Đúng là gan to bằng trời, lời nào cũng dám nói!
Cô nhìn Trần Trường Hải, mắt long lên sòng sọc, mặt mày méo xệch, không nhịn được bật cười: “Ha ha ha ha… Chú Tư, cháu… cháu không cố ý đâu, tại cháu không nhịn được! Chú đừng giận nhé! Cơ mà thím út thật sự lợi hại vậy sao? Vậy thì chú thật đáng thương.”
Trần Thanh Di đúng là ranh ma, cố tình hỏi vậy thôi.
“Đừng nghe Thắng Nam nói bậy!” Trần Trường Hải chối bay chối biến.
Chuyện này liên quan đến thể diện đàn ông, hơn nữa ông ta cũng không nói dối, thật sự những chuyện lớn trong nhà vẫn là ông ta quyết định.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro