Thập Niên 70: Xuyên Qua Nuôi Con, Nằm Thẳng
Chương 24
Tam Quyển Thành Sách
2024-09-07 15:26:09
Kiều Mãn Nguyệt cảm thấy vấn đề của anh hết sức buồn cười, "Đổi vị trí suy nghĩ, nếu như hôm nay người đến trễ là tôi, còn là tới trễ hơn nửa giờ, anh sẽ không nghĩ tôi đã đổi ý sao?"
"Đầu tiên tôi sẽ nghi ngờ có phải em xảy ra chuyện bất ngờ gì không." Cố Thừa Phong trả lời đúng sự thật.
Kiều Mãn Nguyệt "à" một tiếng, "Thân phận của chúng ta lại đổi một chút, dưới điều kiện thân thủ của tôi nhạy bén cường tráng."
Cố Thừa Phong hơi bị chặn họng, trợn to hai mắt nhìn cô, môi giật giật, không nói ra được lời nào.
Yên lặng rất lâu, Cố Thừa Phong mới bực bội nói một câu, "Là tôi sai. Nhưng tôi cũng là xảy ra chuyện bất ngờ mới đến trễ."
Anh không chịu khuất phục thử giải thích.
Kiều Mãn Nguyệt nhìn anh ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được cái gì, trong lòng bắt đầu suy nghĩ có nên kết hôn hay không.
Chẳng qua nghĩ đến nghĩ lui, từ đầu đến cuối Cố Thừa Phong là lựa chọn tốt nhất.
Kiều Mãn Nguyệt hít sâu một hơi, vì vậy cho anh thêm một cơ hội, "Lý do mà anh đến trễ không thể nói với tôi? Liên quan đến công việc cần phải giữ bí mật?"
Cố Thừa Phong nhíu mày suy nghĩ một chút, nhìn cô trả lời, "Không phải là chuyện lớn gì, chỉ là không tiện nói ra, hôm qua chiến hữu của tôi gọi điện thoại đến, để cho tôi đưa một khoản tiền cho vợ của cậu ta."
Kiều Mãn Nguyệt bình tĩnh nhướng mày, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp như vậy đi?
Kiều Mãn Nguyệt hơi hất cằm, tỏ ý anh nói tiếp.
Cố Thừa Phong nhìn cô, do dự một chút rồi cũng nói ra: "Không ngờ lúc tôi đến, người nhà của cậu ta xảy ra mâu thuẫn, vợ của cậu ta bị động thai, lúc ấy cũng không có cách nào khác, cho nên tôi chỉ có thể đưa vợ của cậu ta đến trạm y tế trước."
Cũng không phải là chuyện không thể nói, nguyên nhân hoàn toàn là vì đây là chuyện nhà của chiến hữu, cũng không quá vẻ vang gì, anh nói ra thì không tốt lắm.
Mặc dù chưa nói nội dung cụ thể, chẳng qua Kiều Mãn Nguyệt nhìn vẻ mặt của anh cũng có thể đoán được đại khái.
Có lẽ thật sự khéo như vậy đi?
Kiều Mãn Nguyệt hỏi: "Nhà chiến hữu của anh ở gần trạm xe hơi?"
"Sao cô biết?" Cố Thừa Phong hơi kinh ngạc nhìn cô.
Kiều Mãn Nguyệt nhướng mày, cho dù trong lòng sớm có cảm giác, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ ngoài ý muốn, cô không trả lời hỏi ngược lại, "Chiến hữu của anh biết chuyện trong nhà mình không?"
Cố Thừa Phong thấy cô không muốn nói, cũng không có ý truy hỏi cô, rất tự nhiên đáp lại lời của cô, "Chắc là không biết đi."
Kiều Mãn Nguyệt nghĩ đến chuyện ngày đó mình ở trên xe nghe được, không nhịn được cười chế nhạo một tiếng: "Vậy chiến hữu này của anh cũng thật là nhân tài, cưới vợ xong một mình thoải mái xong, cái gì cũng không quan tâm đến."
Cố Thừa Phong nghe được lời này của cô thì hoảng sợ một trận, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình.
Anh nhanh chóng nhìn khắp nơi, không thấy người khác mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía cô: "Cô, sao lời gì cô cũng dám nói như vậy, cũng không nhìn đây là chỗ nào."
Bây giờ Kiều Mãn Nguyệt đã có chút hiểu về Cố Thừa Phong, biết anh là một người có chút truyền thông có chút chủ nghĩa đàn ông, cô cũng không tranh cãi, hừ nhẹ một tiếng không phản bác.
"Đầu tiên tôi sẽ nghi ngờ có phải em xảy ra chuyện bất ngờ gì không." Cố Thừa Phong trả lời đúng sự thật.
Kiều Mãn Nguyệt "à" một tiếng, "Thân phận của chúng ta lại đổi một chút, dưới điều kiện thân thủ của tôi nhạy bén cường tráng."
Cố Thừa Phong hơi bị chặn họng, trợn to hai mắt nhìn cô, môi giật giật, không nói ra được lời nào.
Yên lặng rất lâu, Cố Thừa Phong mới bực bội nói một câu, "Là tôi sai. Nhưng tôi cũng là xảy ra chuyện bất ngờ mới đến trễ."
Anh không chịu khuất phục thử giải thích.
Kiều Mãn Nguyệt nhìn anh ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được cái gì, trong lòng bắt đầu suy nghĩ có nên kết hôn hay không.
Chẳng qua nghĩ đến nghĩ lui, từ đầu đến cuối Cố Thừa Phong là lựa chọn tốt nhất.
Kiều Mãn Nguyệt hít sâu một hơi, vì vậy cho anh thêm một cơ hội, "Lý do mà anh đến trễ không thể nói với tôi? Liên quan đến công việc cần phải giữ bí mật?"
Cố Thừa Phong nhíu mày suy nghĩ một chút, nhìn cô trả lời, "Không phải là chuyện lớn gì, chỉ là không tiện nói ra, hôm qua chiến hữu của tôi gọi điện thoại đến, để cho tôi đưa một khoản tiền cho vợ của cậu ta."
Kiều Mãn Nguyệt bình tĩnh nhướng mày, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp như vậy đi?
Kiều Mãn Nguyệt hơi hất cằm, tỏ ý anh nói tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thừa Phong nhìn cô, do dự một chút rồi cũng nói ra: "Không ngờ lúc tôi đến, người nhà của cậu ta xảy ra mâu thuẫn, vợ của cậu ta bị động thai, lúc ấy cũng không có cách nào khác, cho nên tôi chỉ có thể đưa vợ của cậu ta đến trạm y tế trước."
Cũng không phải là chuyện không thể nói, nguyên nhân hoàn toàn là vì đây là chuyện nhà của chiến hữu, cũng không quá vẻ vang gì, anh nói ra thì không tốt lắm.
Mặc dù chưa nói nội dung cụ thể, chẳng qua Kiều Mãn Nguyệt nhìn vẻ mặt của anh cũng có thể đoán được đại khái.
Có lẽ thật sự khéo như vậy đi?
Kiều Mãn Nguyệt hỏi: "Nhà chiến hữu của anh ở gần trạm xe hơi?"
"Sao cô biết?" Cố Thừa Phong hơi kinh ngạc nhìn cô.
Kiều Mãn Nguyệt nhướng mày, cho dù trong lòng sớm có cảm giác, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ ngoài ý muốn, cô không trả lời hỏi ngược lại, "Chiến hữu của anh biết chuyện trong nhà mình không?"
Cố Thừa Phong thấy cô không muốn nói, cũng không có ý truy hỏi cô, rất tự nhiên đáp lại lời của cô, "Chắc là không biết đi."
Kiều Mãn Nguyệt nghĩ đến chuyện ngày đó mình ở trên xe nghe được, không nhịn được cười chế nhạo một tiếng: "Vậy chiến hữu này của anh cũng thật là nhân tài, cưới vợ xong một mình thoải mái xong, cái gì cũng không quan tâm đến."
Cố Thừa Phong nghe được lời này của cô thì hoảng sợ một trận, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình.
Anh nhanh chóng nhìn khắp nơi, không thấy người khác mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía cô: "Cô, sao lời gì cô cũng dám nói như vậy, cũng không nhìn đây là chỗ nào."
Bây giờ Kiều Mãn Nguyệt đã có chút hiểu về Cố Thừa Phong, biết anh là một người có chút truyền thông có chút chủ nghĩa đàn ông, cô cũng không tranh cãi, hừ nhẹ một tiếng không phản bác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro