Thập Niên 70: Xuyên Qua Nuôi Con, Nằm Thẳng
Chương 25
Tam Quyển Thành Sách
2024-09-07 15:26:09
Hiểu lầm cũng đã nói rõ ràng rồi, Kiều Mãn Nguyệt cũng không phải là người cắn chặt không buông tha người ta.
Hai người đến trước cục dân chính, Kiều Mãn Nguyệt hơi dừng bước lại, híp mắt nhìn Cố Thừa Phong, xác nhận lại lần nữa: "Sau khi kết hôn, tiền lương của anh đều giao cho tôi giữ, tôi giáo dục con cái anh không được nhúng tay vào, chuyện quan trọng nhất mặc kệ lúc nào, anh cũng phải tôn trọng tôi, không thể la lối động tay động chân với tôi."
Bốn chữ cuối cùng, Kiều Mãn Nguyệt nhìn chằm chằm anh nói từng chữ.
Cố Thừa Phong nghe xong bất đắc dĩ giơ tay lên: "Bảo đảm."
Kiều Mãn Nguyệt lành lạnh liếc nhìn anh một cái, từ chối không đưa ra ý kiến với lời của anh.
Một lát sau hai người đi ra khỏi cục dân chính.
Cố Thừa Phong nhìn giấy kết hôn mới ra lò, hiếm khi có một loại cảm giác không chân thật, ai có thể nghĩ đến một giây trước anh còn bị đối phương nói đến mức nghẹn họng, một giây sau đã kết hôn với đối phương rồi,
Kiều Mãn Nguyệt không biết suy nghĩ của anh, chẳng qua trong lòng cũng cảm thấy không chân thật.
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn bên cạnh, bỗng nhiên hoảng hốt một trận.
Kiều Mãn Nguyệt vươn tay ra: "Đồng chí Cố Thừa Phong, từ này về sau xin chỉ giáo nhiều hơn."
Cố Thừa Phong ngẩn ra, nhìn bàn tay mảnh khảnh của cô, vươn tay ra cầm lấy.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy nhìn vào Kiều Mãn Nguyệt: "Đồng chí Kiều Mãn Nguyệt, xin chỉ giáo nhiều hơn."
Giọng nói tràn đầy trịnh trọng mà có lực.
Trong một giây này, trái tim của Kiều Mãn Nguyệt đập nhanh một chút, đột nhiên cảm thấy tay bị đối phương cầm đang nóng lên.
Cô không dấu vết rụt tay về, giấu sau lưng, họ nhẹ một tiếng: "Vậy tiếp theo chúng ta phải làm cái gì? Đi gặp hai đứa con tiện nghi của em?"
Cố Thừa Phong cứng người, chân mày mới vừa thả lỏng lại nhíu lại, "Cái gì mà đứa con tiện nghị, sao lại gọi khó nghe như vậy?"
Kiều Mãn Nguyệt nhún vai, bày hai tay ra, "Đều là sự thật, hơn nữa cũng không phải chỉ có hai chúng ta biết?"
Cố Thừa Phong không nói lại cô, chỉ có thể tức giận nhắc nhở: "Em chú ý một chút đi, Nhị Bảo còn nhỏ nghe không hiểu, mặc dù Đại Bảo chỉ mới ba tuổi, nhưng chính là nhân tinh, cái gì cũng hiểu được."
Kiều Mãn Nguyệt à một tiếng.
Cố Thừa Phong nhìn bộ dạng sao cũng được của cô, nhất thời đứng tim một trận: "Anh đang nghiêm túc nói chuyện với em, em để ý chút đi."
"Đã biết." Kiều Mãn Nguyệt.
Ngoài miệng là đồng ý.
Cố Thừa Phong mở miệng rồi lại đóng, quả thật không có cách nào với cô, chỉ có thể nhíu mày càng sâu, nghĩ thầm có phải anh kết hôn với Kiều Mãn Nguyệt là lựa chọn không chính xác không.
Kiều Mãn Nguyệt nhìn anh, giống như biết anh đang nghĩ cái gì trong lòng, sâu kín nói: "Có phải đang hối hận kết hôn với em không?"
"Khụ khụ khụ." Cố Thừa Phong bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc nước miếng của mình, năng lực cầu sinh làm cho anh buộc miệng nói ra, "Tất nhiên là không phải!"
Kiều Mãn Nguyệt nhìn anh mấy giây, hừ hừ hai tiếng, ngay sau đó không nhìn anh nữa.
"Đi thôi."
Hai người đến trước cục dân chính, Kiều Mãn Nguyệt hơi dừng bước lại, híp mắt nhìn Cố Thừa Phong, xác nhận lại lần nữa: "Sau khi kết hôn, tiền lương của anh đều giao cho tôi giữ, tôi giáo dục con cái anh không được nhúng tay vào, chuyện quan trọng nhất mặc kệ lúc nào, anh cũng phải tôn trọng tôi, không thể la lối động tay động chân với tôi."
Bốn chữ cuối cùng, Kiều Mãn Nguyệt nhìn chằm chằm anh nói từng chữ.
Cố Thừa Phong nghe xong bất đắc dĩ giơ tay lên: "Bảo đảm."
Kiều Mãn Nguyệt lành lạnh liếc nhìn anh một cái, từ chối không đưa ra ý kiến với lời của anh.
Một lát sau hai người đi ra khỏi cục dân chính.
Cố Thừa Phong nhìn giấy kết hôn mới ra lò, hiếm khi có một loại cảm giác không chân thật, ai có thể nghĩ đến một giây trước anh còn bị đối phương nói đến mức nghẹn họng, một giây sau đã kết hôn với đối phương rồi,
Kiều Mãn Nguyệt không biết suy nghĩ của anh, chẳng qua trong lòng cũng cảm thấy không chân thật.
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn bên cạnh, bỗng nhiên hoảng hốt một trận.
Kiều Mãn Nguyệt vươn tay ra: "Đồng chí Cố Thừa Phong, từ này về sau xin chỉ giáo nhiều hơn."
Cố Thừa Phong ngẩn ra, nhìn bàn tay mảnh khảnh của cô, vươn tay ra cầm lấy.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy nhìn vào Kiều Mãn Nguyệt: "Đồng chí Kiều Mãn Nguyệt, xin chỉ giáo nhiều hơn."
Giọng nói tràn đầy trịnh trọng mà có lực.
Trong một giây này, trái tim của Kiều Mãn Nguyệt đập nhanh một chút, đột nhiên cảm thấy tay bị đối phương cầm đang nóng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không dấu vết rụt tay về, giấu sau lưng, họ nhẹ một tiếng: "Vậy tiếp theo chúng ta phải làm cái gì? Đi gặp hai đứa con tiện nghi của em?"
Cố Thừa Phong cứng người, chân mày mới vừa thả lỏng lại nhíu lại, "Cái gì mà đứa con tiện nghị, sao lại gọi khó nghe như vậy?"
Kiều Mãn Nguyệt nhún vai, bày hai tay ra, "Đều là sự thật, hơn nữa cũng không phải chỉ có hai chúng ta biết?"
Cố Thừa Phong không nói lại cô, chỉ có thể tức giận nhắc nhở: "Em chú ý một chút đi, Nhị Bảo còn nhỏ nghe không hiểu, mặc dù Đại Bảo chỉ mới ba tuổi, nhưng chính là nhân tinh, cái gì cũng hiểu được."
Kiều Mãn Nguyệt à một tiếng.
Cố Thừa Phong nhìn bộ dạng sao cũng được của cô, nhất thời đứng tim một trận: "Anh đang nghiêm túc nói chuyện với em, em để ý chút đi."
"Đã biết." Kiều Mãn Nguyệt.
Ngoài miệng là đồng ý.
Cố Thừa Phong mở miệng rồi lại đóng, quả thật không có cách nào với cô, chỉ có thể nhíu mày càng sâu, nghĩ thầm có phải anh kết hôn với Kiều Mãn Nguyệt là lựa chọn không chính xác không.
Kiều Mãn Nguyệt nhìn anh, giống như biết anh đang nghĩ cái gì trong lòng, sâu kín nói: "Có phải đang hối hận kết hôn với em không?"
"Khụ khụ khụ." Cố Thừa Phong bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc nước miếng của mình, năng lực cầu sinh làm cho anh buộc miệng nói ra, "Tất nhiên là không phải!"
Kiều Mãn Nguyệt nhìn anh mấy giây, hừ hừ hai tiếng, ngay sau đó không nhìn anh nữa.
"Đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro