Thập Niên 70 : Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Vừa Xinh Đẹp Lại Duyên Dáng
Chương 15
2024-11-28 20:29:23
Hơn nữa, cô thừa biết chị họ mình không phải người tốt lành gì. Theo những gì cô từng đọc trong sách, Trần Mỹ Hoa sẵn sàng dùng mọi cách để được ở lại thành phố, thậm chí còn lợi dụng Đổng Kiến Quốc để đổi lấy một công việc tạm thời. Cô ta không ít lần tâng bốc Đổng Kiến Quốc trước mặt Nam Mặc, còn ra sức làm "tai mắt" cho anh ta. Đến khi Nam Mặc không chịu nổi nữa, quyết định đi xuống nông thôn, thì chính Trần Mỹ Hoa cũng chẳng thiếu lần báo cáo, thậm chí còn hãm hại cô, khiến cô mất luôn vị trí công việc đáng lẽ có thể giữ được.
Trần Mỹ Hoa trợn trừng mắt, nghĩ bụng: "Nếu tôi lấy chồng được, thì liên quan gì đến cô mà nói như vậy!" Cô ta tức tối đi theo sau Nam Mặc, nhìn cô em họ với gương mặt xinh đẹp và dáng người uyển chuyển mà càng thêm bực bội. Phải cố lắm mới kìm được cơn giận trong lòng.
- Tôi đâu có xinh đẹp như cô, nếu được như cô thì còn phải lo gì nữa. - Trần Mỹ Hoa thở dài, đầy ai oán. Ánh mắt cô ta lén lút dò xét Nam Mặc, rồi bất chợt lên tiếng. - Lần trước cậu Hai nói sẽ mua việc cho cô, vậy đã mua được chưa? Cậu Hai với mợ Hai thật thương cô, không giống như mẹ tôi, một đồng cũng không chịu bỏ ra. Tôi thì chắc chắn là tìm không ra việc làm, sắp phải xuống nông thôn mất rồi.
- Thế thì tốt quá, người ta vẫn nói: "Hãy đến nơi tổ quốc cần nhất! Hãy để thanh niên cách mạng cắm rễ nông thôn, xây dựng biên cương!" Mỹ Hoa, chị mà không tìm được việc ở thành phố, thì rõ ràng là số chị đã định sẵn phải xuống nông thôn rồi. - Nam Mặc đáp dõng dạc, y hệt mấy lời tuyên truyền của lãnh đạo khu phố khi họ muốn vận động thanh niên đi thực tế ở nông thôn.
Câu nói như xát muối vào lòng Trần Mỹ Hoa. Nếu cô ta muốn xuống nông thôn thì đã đi từ lâu rồi, cần gì ngày ngày phải tìm cách kiếm việc để bám trụ lại thành phố! Nam Mặc nói nghe dễ dàng, nhưng chính cô cũng đâu khác gì, chẳng phải cũng đang cố bám thành phố đấy thôi? Vậy mà còn bày đặt nói đạo lý với người khác!
Trần Mỹ Hoa mặt mày tím tái, nhìn Nam Mặc với ánh mắt đầy oán hận, giọng lạnh lùng:
- Cô nói thế dễ lắm, vì cậu Hai và mợ Hai lúc nào cũng tìm cách giúp cô. Dù không mua được việc, thì ít ra cũng tìm cho cô một chỗ làm tạm bợ.
- Ừ thì, ai bảo số tôi may mắn hơn chị làm gì. - Nam Mặc nhún vai, giọng điệu thản nhiên. - Tôi cũng khuyên chị một câu, đến lúc phải xuống nông thôn thì cứ đi đi. Đừng ngày ngày ôm hy vọng vào mấy thứ không đáng, để rồi lãnh đạo khu phố phải đến tận nhà nhắc nhở, cảm thấy mất mặt. Đến lúc đó làm lớn chuyện ra, cả nhà chẳng ai được yên đâu.
Trong truyện, chính vì chuyện này mà cả nhà Nam Mặc từng bị liên lụy. Trần Mỹ Hoa đã khóc lóc van xin cả gia đình cô thu nhận, khiến nhà họ rơi vào tình thế khó xử. Cha mẹ Nam Mặc cũng bị lãnh đạo khu phố "dạy dỗ" một trận. Không chỉ vậy, Trần Mỹ Hoa còn mặt dày ép cha cô tìm cách xin việc cho mình, thậm chí còn muốn gia đình Nam Mặc bỏ tiền ra lo lót.
Bị nói trúng tim đen, Trần Mỹ Hoa không còn gì để đáp lại. Cô ta tức giận phủi tay bỏ đi, lòng đầy căm phẫn, nghĩ thầm: "Cô ta giỏi lắm sao mà lên mặt với mình như thế!"
Buổi chiều, khi Lý Linh Vận tỉnh dậy, biết Trương Đại Hoa đang ở nhà, cô không tỏ ra tức giận, nhưng đến lúc chồng cô tan làm về, cô cũng không thèm dành cho anh một ánh mắt thiện cảm nào.
Nam Phương tan làm về đến nhà, vừa bước vào sân đã thấy mẹ mình – Trương Đại Hoa – mặt mày cau có, còn vợ thì sắc mặt cũng chẳng khá hơn. Anh lập tức cảm thấy đau đầu. Nam Phương biết rõ tính tình của mẹ mình thế nào, nhưng may mà phần lớn thời gian vợ anh thường không để bụng. Thế mà bây giờ, sắc mặt cô lại khó chịu như vậy, chắc chắn là có chuyện gì không ổn đã xảy ra.
Trần Mỹ Hoa trợn trừng mắt, nghĩ bụng: "Nếu tôi lấy chồng được, thì liên quan gì đến cô mà nói như vậy!" Cô ta tức tối đi theo sau Nam Mặc, nhìn cô em họ với gương mặt xinh đẹp và dáng người uyển chuyển mà càng thêm bực bội. Phải cố lắm mới kìm được cơn giận trong lòng.
- Tôi đâu có xinh đẹp như cô, nếu được như cô thì còn phải lo gì nữa. - Trần Mỹ Hoa thở dài, đầy ai oán. Ánh mắt cô ta lén lút dò xét Nam Mặc, rồi bất chợt lên tiếng. - Lần trước cậu Hai nói sẽ mua việc cho cô, vậy đã mua được chưa? Cậu Hai với mợ Hai thật thương cô, không giống như mẹ tôi, một đồng cũng không chịu bỏ ra. Tôi thì chắc chắn là tìm không ra việc làm, sắp phải xuống nông thôn mất rồi.
- Thế thì tốt quá, người ta vẫn nói: "Hãy đến nơi tổ quốc cần nhất! Hãy để thanh niên cách mạng cắm rễ nông thôn, xây dựng biên cương!" Mỹ Hoa, chị mà không tìm được việc ở thành phố, thì rõ ràng là số chị đã định sẵn phải xuống nông thôn rồi. - Nam Mặc đáp dõng dạc, y hệt mấy lời tuyên truyền của lãnh đạo khu phố khi họ muốn vận động thanh niên đi thực tế ở nông thôn.
Câu nói như xát muối vào lòng Trần Mỹ Hoa. Nếu cô ta muốn xuống nông thôn thì đã đi từ lâu rồi, cần gì ngày ngày phải tìm cách kiếm việc để bám trụ lại thành phố! Nam Mặc nói nghe dễ dàng, nhưng chính cô cũng đâu khác gì, chẳng phải cũng đang cố bám thành phố đấy thôi? Vậy mà còn bày đặt nói đạo lý với người khác!
Trần Mỹ Hoa mặt mày tím tái, nhìn Nam Mặc với ánh mắt đầy oán hận, giọng lạnh lùng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cô nói thế dễ lắm, vì cậu Hai và mợ Hai lúc nào cũng tìm cách giúp cô. Dù không mua được việc, thì ít ra cũng tìm cho cô một chỗ làm tạm bợ.
- Ừ thì, ai bảo số tôi may mắn hơn chị làm gì. - Nam Mặc nhún vai, giọng điệu thản nhiên. - Tôi cũng khuyên chị một câu, đến lúc phải xuống nông thôn thì cứ đi đi. Đừng ngày ngày ôm hy vọng vào mấy thứ không đáng, để rồi lãnh đạo khu phố phải đến tận nhà nhắc nhở, cảm thấy mất mặt. Đến lúc đó làm lớn chuyện ra, cả nhà chẳng ai được yên đâu.
Trong truyện, chính vì chuyện này mà cả nhà Nam Mặc từng bị liên lụy. Trần Mỹ Hoa đã khóc lóc van xin cả gia đình cô thu nhận, khiến nhà họ rơi vào tình thế khó xử. Cha mẹ Nam Mặc cũng bị lãnh đạo khu phố "dạy dỗ" một trận. Không chỉ vậy, Trần Mỹ Hoa còn mặt dày ép cha cô tìm cách xin việc cho mình, thậm chí còn muốn gia đình Nam Mặc bỏ tiền ra lo lót.
Bị nói trúng tim đen, Trần Mỹ Hoa không còn gì để đáp lại. Cô ta tức giận phủi tay bỏ đi, lòng đầy căm phẫn, nghĩ thầm: "Cô ta giỏi lắm sao mà lên mặt với mình như thế!"
Buổi chiều, khi Lý Linh Vận tỉnh dậy, biết Trương Đại Hoa đang ở nhà, cô không tỏ ra tức giận, nhưng đến lúc chồng cô tan làm về, cô cũng không thèm dành cho anh một ánh mắt thiện cảm nào.
Nam Phương tan làm về đến nhà, vừa bước vào sân đã thấy mẹ mình – Trương Đại Hoa – mặt mày cau có, còn vợ thì sắc mặt cũng chẳng khá hơn. Anh lập tức cảm thấy đau đầu. Nam Phương biết rõ tính tình của mẹ mình thế nào, nhưng may mà phần lớn thời gian vợ anh thường không để bụng. Thế mà bây giờ, sắc mặt cô lại khó chịu như vậy, chắc chắn là có chuyện gì không ổn đã xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro