Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa

 Cô Không Thể L...

Quýnh Quýnh Hữu Bì

2024-09-24 10:52:41

Thím Lý thế mà nhất thời không phản bác lại được, nhìn con bé này rõ ràng đang giả hồ đồ, trong lòng tức giận lại không thể nói thẳng ra việc muốn ăn bơ làm biếng, cuối cùng chỉ có thể kìm nén.

Thím Vương tính tình ngay thẳng, trong lòng không tính toán nhiều như thế.

Trực tiếp đẩy thím Lý ra nói với Lâm Ngọc Trúc: "Tôi nói này thanh niên trí thức Lâm, cô nói xem ngày mai chúng tôi sẽ không tố cáo cô, ngày mai cô cũng đừng giày vò chúng tôi nữa, chúng ta nhường nhau một chút được không?"

Thật ra hôm nay Lâm Ngọc Trúc coi như cũng đã chiếm được lợi rồi, công việc của cô không phải làm nhiều, chỉ bận quan sát mọi người, mọi chuyện đều phải có chừng có mực, cô cười gật đầu: "Thím à, chúng ta đều là người thành thật, tôi tin rằng sau này chúng ta có thể "đoàn kết một lòng", một lòng cống hiến xây dựng tổ quốc, làm một người dân lao động siêng năng chăm chỉ chịu khó."

Cô nhìn thím Vương nháy mắt một cái, thấy bà ta dường như không hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của cô lắm khiến Lâm Ngọc Trúc cảm thấy không thú vị, khoé miệng cong lên nở nụ cười: "Có lẽ hôm nay trước đấy chúng ta có chút hiểu lầm với nhau, bây giờ coi như cũng nói ra được rồi."

Lúc này, mọi người đều tự hiểu rõ câu chuyện trong lòng, không thể nói thật ra ngoài, chỉ cần hiểu ngầm là được rồi.

Thím Lý và thím Vương đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thả Lâm Ngọc Trúc đi.

Đợi mọi người cười ha hả đi hết, trong lòng hai người vẫn không thể thoải mái nổi, thím Lý thở dài nói: "Bà xem cái con bé kia người thì nhỏ bé thế mà có thể làm được bao nhiêu công việc trong một ngày."

Thím Vương bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Được rồi, đừng chỉ nhìn chằm chằm một con ranh con, một ngày nay còn chưa đủ mệt à." Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn thấy không thoải mái, con bé đấy chỉ làm việc nhẹ đến trưa thôi mà bây giờ trái lại công điểm còn giống với bọn họ.

Lâm Ngọc Trúc vừa đi vừa lắc đầu, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, để cô thật sự làm ruộng là không thể nào, đánh chết cũng không thể.

Cô có thể nói khát vọng của cô sau khi xuyên việt là làm một con cá mặn* được không!

*Cá mặn: ý chỉ những người còn sống mà giống như đã chết. Ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm  gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.

Không làm gì mà chiếm lợi của người ta cô cũng không muốn nên chuyện thất đức như vậy đương nhiên sẽ không lặp lại lần hai đâu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đạp lên ánh chiều tà mà đi bộ trên con đường nhỏ ở nông thôn, Lâm Ngọc Trúc chỉ cảm thấy mệt mỏi. Trời chiều tuy đẹp, con đường nhỏ ở nông thôn cũng thú vị nhưng cũng không làm cô nảy sinh chút tình thơ ý họa gì, nếu có thì cũng chỉ có thể là mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Cô phải mau làm cho hệ thống thăng cấp, cô muốn ăn gạo, ăn bánh bao chay, ăn thịt kho tàu, cả uống canh gà, ăn gà con hầm nấm, phải nghĩ như vậy cô mới có động lực vùng lên, quả nhiên chỉ có ẩm thực mới có thể khiến con người ta hạnh phúc, cho dù chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng đã kích động không thôi rồi.

Vương Tiểu Mai đi đằng trước ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Ngọc Trúc, cô ta đứng tại chỗ đợi cô một chút, đợi Lâm Ngọc Trúc đến gần rồi hỏi: "Cô nhặt được tiền à? Vui vẻ như vậy."

Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai, trong lòng nhất thời không biết nên hình dung như thế nào, người này lúc đi làm giữa trưa còn làm vẻ mất hứng như ai thiếu tiền cô ta vậy, thế mà bây giờ lại làm như không có chuyện gì nói chuyện với cô, đúng là vô cùng biết co được dãn được nha.

"Hôm nay cô nấu cơm còn ở lại đây đi chậm như rùa, cô trông chờ Triệu Hương Lan giúp cô làm hết chuyện cơm nước à?"

Vương Tiểu Mai mở trừng hai mắt, không thừa nhận: "Làm gì có chuyện đấy, tôi vẫn luôn không chậm ngày nào, kết thúc công việc đã về rồi."

Lâm Ngọc Trúc nhún vai hai cái, cho cô là kẻ ngu cơ đấy.

Hai người cùng về chỗ ở của thanh niên trí thức, trên đường không có chuyện gì làm cũng nói chuyện phiếm, Vương Tiểu Mai khuyên cô đừng xảy ra mâu thuẫn với thôn dân, không có ích lợi gì với một cô gái như cô cả.

Lâm Ngọc Trúc chỉ gật đầu qua loa, ý tốt cô xin nhận nhưng trong lòng cô tự có tính toán sẵn, không phải cô tự luyến nhưng bây giờ vẻ ngoài của cô cũng rất vượt trội, nếu không có nữ chính ở trước cản trở thì e rằng cô chính là người bắt mắt nhất trong nhóm thanh niên trí thức nữ rồi.

Nhưng tình hình bây giờ đối với nữ sinh xinh đẹp mà nói cũng chưa chắc là chuyện tốt, thanh niên trí thức nữ xuống nông thôn vốn đã dễ bị sỉ nhục rồi, còn có cả khuôn mặt xinh đẹp nữa thì...

Lâm Ngọc Trúc không sợ bị người khác nói mình đanh đá, trái lại cô càng hy vọng người khác cho rằng tính cách cô dũng mãnh, thái độ làm người tàn nhẫn hơn. Đây cũng là một cách để bảo vệ chính mình, chỉ cần khiến cho người khác cảm thấy cô không dễ để nắm trong tay là được rồi.

Ít nhất thì trước khi người khác có ý định động vào cô cũng phải suy nghĩ kỹ một chút cô sẽ không để yên mặc cho người ta chém giết.

Còn một cái nữa, niên đại này thanh niên trí thức xuống nông thôn mà bị truyền ra không hăng hái phối hợp làm việc nhà nông cũng không tính là chuyện gì tốt, có hại cho việc xét duyệt thi đại học sau này, cũng coi như là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện đi, những chuyện hôm nay cô làm bất kể như thế nào cô cũng sẽ không hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Số ký tự: 0