Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa

 Hào Quang Nữ C...

Quýnh Quýnh Hữu Bì

2024-09-24 10:52:41

Suốt dọc đường đi Vương Tiểu Mai khá là thong dong thoải mái, Lâm Ngọc Trúc thờ ơ, lạnh nhạt.

Đến ngay cả chuyện nấu cơm cũng phải tính toán thiệt hơn, nghĩ thôi cũng đủ biết những ngày tháng sau này sẽ gà bay chó sủa như thế nào, trong lòng Lâm Ngọc Trúc cứ lắc đầu mãi.

Vương Tiểu Mai thì nghĩ cũng rất tốt mà, đợi cô ta và Lâm Ngọc Trúc vào cửa liền nhìn thấy Triệu Hương Lan đang ngồi trong sân trò chuyện với đám thanh niên trí thức kia, trông rất vui vẻ.

Khuôn mặt không khỏi cứng đờ, trong mắt lộ vẻ mất hứng.

Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy phản ứng này của cô ta, vội vàng xích ra hai bước, cách xa cô ta ra một chút, đừng để người ta cho rằng cô là cùng một bọn với đám người này. Nói thật cô luôn cảm thấy Vương Tiểu Mai không được thông minh cho lắm, bây giờ tốt nhất vẫn là cách xa cô ta một chút.

Vốn nhà ăn trí thức chỉ có hai nữ trí thức là Triệu Hương Lan và Vương Tiểu Mai, thường ngày cho dù có không thích đối phương thế nào cũng phải đi chung.

Tính tình của Vương Tiểu Mai không tốt, Triệu Hương Lan không tránh khỏi phải nhường nhịn cô ta một chút, hiện giờ tình hình đã thay đổi, cô ấy đương nhiên sẽ không chiều chuộng Vương Tiểu Mai nữa, nhưng cũng không muốn làm căng, chỉ coi như không nhìn thấy sự không vui trong mắt Vương Tiểu Mai mà cười nói: "Về rồi đấy à, vậy bây giờ chúng ta đi nấu cơm hay là đợi cô nghỉ ngơi một lát rồi mới nấu?"

Lâm Ngọc Trúc cười thầm trong lòng, đây là sợ Vương Tiểu Mai lấy lí do nghỉ ngơi một lát mà không làm việc cho nên mới cắt đứt đường lui của cô ta đây mà.

Xem ra Triệu Hương Lan đã hạ quyết tâm đợi cô ta cùng nấu cơm rồi.

Những thanh niên trí thức khác lúc này cũng đã nhìn ra chút manh mối, đại khái đều biết Vương Tiểu Mai là người như thế nào, dĩ nhiên sẽ không gây cản trở cho Triệu Hương Lan, đều ngồi ở đó ai nói chuyện người nấy, chỉ xem như không nhìn thấy gì giữa hai người họ.

Vương Tiểu Mai nhìn dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười của cô ta thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nói một cách kì quái: "Có số tốt vậy sao? Lại còn nghỉ ngơi một lát, để mọi người đói bụng ở đây trốn việc với cô à, sao tôi dám chứ."

Lâm Ngọc Trúc cũng muốn vỗ tay cho Vương Tiểu Mai, hôm nay cô thật sự đã được mở rộng tầm mắt, cái gì gọi là Trư Bát Giới phản công!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Hương Lan tức đến tím mặt, gân xanh trên trán đều nổi lên: "Cô còn biết mọi người đang đói bụng sao? Đều tan ca trở về cùng nhau, sao cô lại về muộn như vậy? Làm như tôi không biết chút tâm tư đó của cô vậy, trước kia là ngại nói cô, để lại cho cô chút mặt mũi, cô còn tưởng rằng tôi thật sự sợ cô sao, rốt cuộc là ai nên cảm thấy ngại đây?"

Bình thường thì chuyện này cũng sẽ không khiến mọi người trở mặt, dù sao thì trong lòng ai có quỷ thì người đó tự biết, không vạch trần trước mặt đã là rất nể mặt rồi, ai ngờ Vương Tiểu Mai lại không theo lẽ thường, những người khác trong sân đều cạn lời với cô ta.

Đã đến mức cãi nhau rồi, mọi người cũng không thể làm nền được nữa, đều bất mãn nhìn Vương Tiểu Mai, cô không thể coi tất cả mọi người đều là kẻ ngốc chứ!

Thoạt đầu nghe lời cô ta nói dường như là đang suy nghĩ cho mọi người trong sân, còn ngầm ám chỉ Triệu Hương Lan để mọi người đói bụng, không chịu nấu cơm, ở đó tán gẫu.

Nhưng đều là người trưởng thành cả, đổi vị trí khác mà suy nghĩ thì đều biết chuyện này không thể trách Triệu Hương Lan, hôm nay nếu như cô ta còn nhượng bộ thì sau này sợ là không thể thay đổi được nữa.

Làm việc quần quật cả một ngày ai mà không mệt, ai lại không muốn bớt chút việc, chỉ một mình cô tính toán trốn việc, dựa vào cái gì chứ?

Vương Tiểu Mai thấy mọi người đều nhìn cô ta như kẻ ngốc, cảm thấy nhất định là lời nói sắc bén của Triệu Hương Lan đã khiến mọi người suy nghĩ sai lệch rồi, dù sao thì cô ta cũng không cảm thấy mọi người có thể nhìn ra được chút tâm tư kia của mình.

"Tôi đâu phải là người về cuối cùng, tôi và Vương Ngọc Trúc cùng về mà, cô ấy đã chứng kiến, tôi không hề trốn việc, tan ca xong là đi thẳng về."

Nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cô ta, Triệu Hương Lan tức đến mức không thốt lên lời.

Thực ra tính ra thì Vương Tiểu Mai cũng chỉ trở về muộn một lúc vậy thôi, nhưng hôm nay nếu nhường nhịn cô ta muộn một lúc thì ngày mai cô ta sẽ có thể muộn một tiếng, về sau không cần nghĩ cũng biết Vương Tiểu Mai có thể đợi cô ta nấu xong cơm mới trở về.

Rõ ràng là Vương Tiểu Mai tính toán thiệt hơn, bây giờ lại nói như là cô ta quay về trốn việc nghỉ ngơi để mọi người đói bụng vậy, Triệu Hương Lan tức đến mức lồng ngực phập phồng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Số ký tự: 0