Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa

 Ký Chủ, Chi Ti...

Quýnh Quýnh Hữu Bì

2024-09-24 10:52:41

Lâm Ngọc Trúc ngáp một cái mặc quần áo, như cô thấy á, mấy người chưa đi làm ruộng bao giờ như mấy cô, bất kể có dậy sớm đến bao nhiêu cũng không hợp mắt thôn dân đâu, cũng không phải có ý gì, các cô vốn dĩ là xuống rộng làm việc, cái công việc này có muốn biểu diễn trình độ tốt đến mấy cũng không có tác dụng gì, xuống ruộng thì đều tệ cả.

Dù sao ai muốn nói gì thì nói, Lâm Ngọc Trúc hạ quyết tâm trở thành người da mặt dày.

Cái thân thể này của cô còn là vị thành niên, nếu thực sự trồng trọt thì chắc là trở về lại thành cũng phế luôn, thà rằng điểm công không nhiều, cô cũng không muốn mệt mỏi hại thân, khỏe mạnh mới là tiền vốn làm cách mạng.

Thực ra, các cô gái trong thôn giống như cô khả năng làm còn ít hơn cả cô, chỉ có những gia đình trọng nam khinh nữ mới nỡ lòng để con gái đi kiếm điểm công.

Thời đại này, tuổi tác phổ biến thanh niên trí thức không lớn, có người đầu óc thành thật, thật sự cho là mình đến để kiến thiết nông thôn, lấy chịu thương chịu khó làm vinh dự, đến nông thôn liền vùi đầu gian khổ làm việc.

Sau đó thực sự mệt đến hại thân, không thể không mở chứng minh để trở về trị bệnh.

Sau khi về thành cũng có một đống phiền não, vấn đề công việc không được giải quyết, còn phải tốn tiền chữa bệnh. Đó là còn trị được, những người mà không chữa được còn phải dựa vào tiền mà nuôi.

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy vẫn nên biết mình biết ta thì hơn, làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, con người chỉ có một đời, vẫn là không nên làm khó bản thân mới đúng.

Vương Tiểu Mai ngủ cả một buổi tối, chủ động phớt lờ đi những chuyện cãi nhau không vui ngày hôm qua, vừa mặc quần áo vừa nói: "Các cô làm việc phải nỗ lực một chút, nếu như để người trong thôn nhìn thấy lười biếng nhất định sẽ đi tìm đại đội trưởng, chưa nói đến có trừ điểm công hay không, người trong thông lại nói thanh niên trí thức chúng ta không ra gì." Nói xong cả mặt không kiên nhẫn.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm chắc là phải để đại đội trưởng thất vọng rồi.

Sau khi xếp xong chăn đệm, dọn dẹp chỉnh tề, cô mới xuống đất cầm đồ rửa mặt đi vào trong vườn, lúc bấy giờ còn chưa có máy bơm nước, trong nhà có một cái giếng đã coi là tốt rồi. Trong nhà mà không có giếng thì chỉ có thể đến con suối nhỏ dưới chân núi lấy nước.

Cũng may nơi ở của thanh niên trí thức chính là nhà ở cũ trong thôn, đằng sau phòng ốc có giếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Hướng Vãn ra sớm, nhìn thấy vạc nước trong phòng bếp không có nước, đang chuẩn bị đi lấy nước rửa mặt, Lý Hướng Bắc đã làm trước cô ấy, chia cho cô ấy một phần nước, tri kỷ như vậy cô ấy làm sao mà không động lòng được.

Lâm Ngọc Trúc đúng lúc đi theo, ké được ít nước, chỉ là trông mình có vẻ hơi mặt dày....

Cả nhà họ Lâm đều dùng chung một tuýp kem đánh răng, mẹ Lâm lấy giấy bọc cho cô một ít muối, lúc đến nông thôn dùng tạm trước, đợi lúc có cơ hội thì đi cung tiêu xã mua một tuýp là được. 

Lâm Ngọc Trúc chết lặng xát muối lên trên bàn chải đánh răng, cái bàn chải này đánh không thoải mái lắm, lông bàn chải có hơi cứng, chà mạnh là thấy đau lợi, mỗi lần đánh răng, Lâm Ngọc Trúc đều đánh đến mặt mũi dữ tợn.

Lý Hướng Vãn rửa mặt xong vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc tội nghiệp chuẩn bị lấy muối đánh răng, nghĩ ngợi rồi nói với cô: "Cô dùng kem đánh răng của tôi trước đi."

Vương Tiểu Mai đúng lúc cầm chậu ra, nghe thấy vậy, liền bu lại: "Cũng bóp cho tôi ít đi, tôi cũng vừa hay dùng hết rồi."

Sắc mặt Lý Hướng Vãn có chút tê dại, bóp cho cô ta một ít, trong lòng lại tràn đầy chế giễu.

Lâm Ngọc Trúc đưa bàn chải đánh răng tới, cũng để cô ấy bóp cho một ít, cô có phiếu kem đánh răng mẹ Lâm cho, để lúc đi lên cung tiêu xã ở trên trấn, cô nhất định phải mua kem đánh răng. Sau này nếu như Lý Hướng Vãn dùng hết chưa kịp mua, cô có thể cho cô ấy dùng, ân tình mà sau này có thể trả được thì bây giờ cũng không cần phải ngại làm gì, nói một câu cảm ơn rồi bắt đầu đánh răng.

Vương Tiểu Mai thấy Lâm Ngọc Trúc từ lúc dậy đến giờ chưa có chào hỏi gì cô ta, trong lòng có chút sợ cô, chiếm lợi xong vội vàng cách xa cô, Lâm Ngọc Trúc liếc qua, đã sợ như thế rồi mà còn dám ăn hiếp người khác.

Cô vừa đánh răng vừa nhìn về phía màn sáng mà người khác không thể nhìn thấy, màn sáng hiện ra ở bên ngoài không gian làm cho cô nhìn thấy được.

Mới hai ngày, củ cải đã đến lúc thu hoạch, có thể thấy rằng năng lượng tinh nguyên đúng là xuất sắc ngoài mong đợi, đợt củ cải trắng lần trước đã bị cô bán hết rồi.

Không còn cách nào cả, lúc này Đông Bắc còn không có củ cải trắng, cô mà đem ra ngoài bán thì chỉ có rước họa cho mình, cho nên bán hết cả luôn, lượng thu hoạch của một mảnh đất cũng khá là khả quan.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Số ký tự: 0