Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa

 Yên Tâm, Sẽ Bỏ...

Quýnh Quýnh Hữu Bì

2024-09-24 10:52:41

Nếu như nói một quyển tiểu thuyết phải có nam chủ và nữ chủ thì nam phụ cũng quan trọng như vậy.

Lúc trưởng thôn đưa một vị đồng chí nam đi vào, Lâm Ngọc Trúc chỉ liếc mắt một cái đã gần như nhận ra vị này có lẽ là nam phụ trong truyện, dù sao thì sự xuất hiện của anh ta trong truyện cũng được miêu tả trong một chương lớn.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

*Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song (Trên đường đi người tựa như ngọc, công tử trên đời này chẳng có thứ hai) là câu cải biên từ câu thơ "Quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc" trong bài thơ "Khởi liệu uyên ương bổng", sau lại dần dần dùng để hình dung cho người con trai rất tuấn tú, ôn nhuận, thanh nhã, đẹp như ngọc, phong thái có một không hai, hiếm có trên đời.

Quả thật đúng như lời tác giả nói, Lâm Ngọc Trúc nghĩ như vậy.

Cho dù tay xách bọc hành lý, lưng cũng cõng bọc hành lý, còn đứng trong cái sân lộn xộn kinh khủng ở nông thôn nhưng cũng không thể che giấu được chút nào khí chất trong trẻo như trúc xanh của anh ta.

Dáng người thẳng tắp mang theo sức mạnh bền bỉ không thể bẻ gãy, khí chất vốn là một phương diện trừu tượng, một khi có được thì có thể thay đổi tất cả, huống chi anh ta còn là người có vẻ ngoài xuất sắc.

Khuôn mặt của nam phụ thật ra thiên về cái đẹp mềm mại hơn nhưng cứ thế bị sự ngoan cường không nói nên lời trong hai con mắt đè xuống, cả người nhìn qua cũng có chút sắc sảo không thể tưởng tượng nổi.

Mấy thanh niên trí thức khác trong sân đều bị anh ta làm cho chấn động, người này cũng quá đẹp rồi đấy.

Sau khi trưởng thôn đưa người vào trong sân xong mới nhìn về phía mấy thanh niên trí thức trong sân nói: "Cậu ấy là người cuối cùng trong nhóm thanh niên trí thức của mọi người, hôm nay mới đến nên phiền mọi người sắp xếp cho cậu ấy một chút."

Rồi ông ta ngoảnh đầu lại nói với Chu Nam: "Thanh niên trí thức Chu, các cậu tự làm quen chút đi, nếu có gì không hiểu cậu cứ hỏi thanh niên trí thức Vương - Vương Dương, cậu ấy là người lâu năm ở đây, thanh niên trí thức chủ yếu đều do cậu ấy quản hết, bây giờ tôi còn có việc, tôi đi trước nhé!"

Chu Nam gật đầu, đưa mắt nhìn trưởng thôn rời đi.

Đúng lúc này Vương Dương cũng đang ngồi chơi trong sân, thấy người mới vội vàng đi đến chào hỏi: "Xin chào, tôi là Vương Dương, Dương trong ánh nắng mặt trời, nào, để tôi giúp cậu cầm hành lý, trước hết chúng ta cứ vào nhà cất kỹ hành lý đã."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đương nhiên Chu Nam nói lời cảm ơn một phen rồi hai người mới cùng đi vào nhà.

Lúc này vừa đúng lúc hai người Vương Tiểu Mai mới thổi lửa lò bếp, Vương Dương lên tiếng chào hỏi để các cô làm thêm một phần cơm mới tránh cho trưa nay Chu Nam không có cơm mà ăn.

Bởi vì không đến cùng một thời gian nên đương nhiên Chu Nam nhận được nhiều sự quan tâm hơn một chút, cũng không thấy anh ta cảm thấy bối rối chút nào, trái lại còn khiêm tốn lễ độ giới thiệu với từng người một bản thân là người Cổ Thành đến, đi chuyến xe lửa khác sau chuyến của đám người Lâm Ngọc Trúc nên mới đến muộn một ngày.

Nghe giọng nói của Chu Nam, lỗ tai Lâm Ngọc Trúc không kiềm được mà khẽ giật một cái, là một đứa thanh khống, lực sát thương của những âm thanh trong trẻo như ngọc như vậy không phải chỉ một chút, mà lúc nói chuyện với anh ta cảm giác như một cơn gió màu xanh lá thổi qua bên tai, xua tan đi cái nóng nực của buổi trưa mùa hè vậy.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm, không hổ là nam phụ được đông đảo người hâm mộ truyện mê mẩn.

Bên dưới phần bình luận của quyển truyện này, tranh cãi lớn nhất chính là nữ chính nên chọn nam chính hay nam phụ.

Những người đứng về phe nam phụ, những lời bênh vực kẻ yếu thay anh ta càng nói càng không ngớt, lật mấy trang vẫn chưa hết.

Thật sự Lâm Ngọc Trúc đã đọc quyển tiểu thuyết này rất nhiều lần nhưng cô cũng không chắc có thể nhớ lại hết được nội dung cốt truyện, bây giờ nhìn thấy Chu Nam cũng nhớ lại được không ít tình tiết sắp tới.

Cô nhớ rõ nam phụ ở nông thôn cũng không nổi bật lắm, có thiện cảm với nữ chính, về sau còn là một trong ba người thi đỗ đại học ở Kinh Đô trong truyện.

Ràng buộc cũng bắt đầu từ lúc này, phải nói là tác giả thật sự rất yêu con gái ruột của mình, nam phụ yêu nhưng không có được, mãi đến cuối truyện kết quả vẫn cả đời không lập gia đình, chuyện này làm đám fan hâm mộ đau lòng kêu không muốn không muốn, mỗi ngày đều lên án thay anh ta, tưởng chừng như sắp gửi dao lam cho tác giả luôn rồi.

Chẳng qua điều này cũng chứng tỏ tình cảm nam phụ dành cho nữ chính có thể nói là sâu đậm không dứt ra nổi!

Lâm Ngọc Trúc nhìn nam phụ người cao một mét tám mấy này mà liên tục khen ngợi không ngớt vẻ ngoài sắc sảo xinh đẹp, tuy mọi thứ đều ăn khớp với gu thẩm mỹ của cô nhưng anh ta lại là chó con nhà người khác, đã biết hướng đi của nội dung cốt truyện rồi, đương nhiên cô sẽ không nảy sinh bất kỳ tâm tư nào với Chu Nam, vậy nên sự nhiệt tình vừa rồi cũng biến mất sau khi cô không nhìn chằm chằm vào anh ta nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Số ký tự: 0