Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa
Yên Tâm, Sẽ Bỏ...
Quýnh Quýnh Hữu Bì
2024-09-24 10:52:41
Sau khi cô dời ánh mắt đi chỗ khác, Chu Nam khẽ thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao vừa nãy anh ta lại có một loại ảo giác như bị đặt trên thớt mà dò xét, quan trọng là trong mắt cô còn có chút cảm giác như xem trò vui, điều này khiến anh cảm thấy không hiểu cho lắm.
Lúc ăn cơm, đợi mọi người lần lượt ngồi vào bàn ăn, Vương Tiểu Mai và Triệu Hương Lan cứ thỉnh thoảng lại lén nhìn Chu Nam, người trước thì trong mắt nhiều sự tò mò hơn nhưng người sau cảm giác có ý gì đó sâu xa hơn, chỉ riêng ý e thẹn thôi đã sắp lan ra hết cả mặt rồi.
Có thể do phát hiện nữ chính Lý Hướng Vãn nhìn Chu Nam nhiều hơn mấy lần nên cả quá trình ngồi trên bàn ăn Lý Hướng Bắc đều làm mặt lạnh.
Cũng không biết Lý Hướng Vãn có nhận ra anh đang ghen không hoặc là lúc này cô ấy vẫn chưa nhận ra được tình cảm của nam chính nên trái lại vẫn nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thoải mái vô cùng.
Lâm Ngọc Trúc đứng dưới góc độ của người đọc đương nhiên nhìn ra được nội tâm nam chính lúc này là một đám hoảng loạn, ngập tràn cảm giác khủng hoảng.
Người nào nói đàn ông không có trực giác vậy.
Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc đảo qua đảo lại so sánh giữa hai người nam chính và nam phụ, chậc chậc chậc, nếu nam chính mà đến sau thì sợ là sẽ không có khả năng lên được bàn, thật sự là đối với niên đại của bọn họ mà nói thì tính xâm lược của nam phụ mạnh hơn một chút, nếu không phải anh ta chiếm được cơ hội trước, còn biết cách chăm sóc chu toàn cho nữ chính, trực tiếp đánh trúng vào trái tim của nữ chính thì lúc này e là đã lạnh (chết) rồi!
Một bữa cơm ai nấy ăn đều có tâm tư khác nhau, tâm tư thưởng thức ai cũng lọt vào trong tầm mắt rồi.
Mấy chuyện khác chưa nói đến nhưng hôm nay dùng góc nhìn thượng đế nhìn ba vị nam chính nữ chính và nam phụ cùng ngồi ăn cơm với nhau, Lâm Ngọc Trúc chỉ nghĩ nếu nam phụ mà giỏi nói hơn một chút thì càng tốt.
Nếu có thể kể chuyện xưa gì đấy thì càng càng tốt, nếu cơm này cũng ăn ngon hơn chút thì càng càng càng tốt hơn nữa.
Nhắc đến đồ ăn thì Lâm Ngọc Trúc ăn bữa cơm này đến mức dạ dày đau rát, cũng không biết Vương Tiểu Mai bỏ bao nhiêu quả ớt nữa! Sau khi ăn xong Lâm Ngọc Trúc phải uống không ít nước mà vẫn luôn cảm thấy cay.
Phải nói là đời trước cô cũng có thể ăn cay nhưng đời này nguyên chủ không ăn cay từ nhỏ, bất thình lình ăn cay như vậy khiến thân thể cũng hơi chịu không nổi.
Vương Tiểu Mai là một em gái miền Nam, người nhà bên cô ta ăn cay, xào rau mà không bỏ ớt thì sẽ không xào, món rau xào hôm nay cô ta đã cố ý hái một vài trái ớt nhỏ trong vườn rau xanh để những thanh niên trí thức mới đến này nếm thử tay nghề của cô ta.
Thế nhưng mấy người thanh niên trí thức mới đến đều không đến từ nơi có thể ăn cay nên chắc chắn phải khiến cô ta thất vọng rồi.
Trương Diễm Thu làm việc cho tới trưa, tâm trạng có thể nói là rơi vào vực thẳm không thấy hy vọng, cả người thê thảm đến mức không muốn sống nữa, lúc rửa bát càng rửa càng bực mình, miệng và dạ dày thì nóng rát, đầu càng đau nhức hơn.
Sau khi rửa bát xong vào nhà liền nói với Vương Tiểu Mai: "Chúng ta làm đồ ăn có thể không bỏ ớt hay không? Từ nhỏ tôi đã không ăn cay rồi!" Trong giọng nói không tránh được có chút hiềm nghi giận cá chém thớt.
Vương Tiểu Mai đang ngồi bên mép giường, đỏm dáng cầm cái gương trên tay, nghe thấy giọng điệu nói chuyện như vậy của Trương Diễm Thu, lông mày cô ta cau lại, lập tức trừng mắt nói: "Chê cay thì đừng ăn nữa, có bản lĩnh thì mỗi ngày cô tự nấu cơm đi, còn muốn tôi nấu cơm xào rau thì phải bỏ ớt." Nói xong cô ta còn trừng mắt một cái rồi nói thầm: "Mới ăn hai quả ớt đã chê cay? Sao cô lại nhiều chuyện như vậy! Còn già mồm!"
Trương Diễm Thu nghe xong tức giận đến trợn tròn mắt.
Hai người đều không ai nhường ai mắt lớn trừng mắt nhỏ, xu hướng một lời không hợp liền đánh nhau.
Lâm Ngọc Trúc nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, chuyện này cũng có liên quan đến cô nên liền đứng về phía Triệu Hương Lan nói: "Mọi người vẫn luôn ăn cay như vậy à?"
Triệu Hương Lan lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Một người không ăn cay như tôi quả thật bị nói thành không ăn cay không vui rồi!"
Chắc là vì giữ thể diện nên cô ấy cũng không nói quá thẳng thắn nhưng sự bất đắc dĩ trong lời nói gần xa cũng cho thấy Vương Tiểu Mai cố chấp khăng khăng làm theo ý mình cỡ nào đối với chuyện bỏ ớt rồi.
Chuyện ăn cay này một khi quen rồi rất có thể không sửa được, nhìn mấy vị thanh niên trí thức ở đây lâu ăn cơm hình như cũng không chê cay, e rằng đều đã ăn quen rồi.
Bởi vậy, e rằng có sự khác nhau giữa thanh niên trí thức cũ và mới trong việc ăn cơm.
Cả hai đời Lý Hướng Vãn đều không phải người ăn được cay, bánh cao lương bột ngô cô ấy cũng ăn không quen, huống chi còn thêm cái đồ ăn thiên cay, cô ấy đề nghị nói: "Nếu không thì về sau chúng ta làm nhiều đồ ăn không cay nhiều đường hơn đi."
Vương Tiểu Mai khinh bỉ nói: "Chuyện đấy nhà nông không chơi lại được, làm gì có ai có đủ sức làm đồ ăn nhiều đường, thà cô nằm mơ còn hơn!"
"Nằm mơ nhổ giống ớt à?" Dường như Lâm Ngọc Trúc chỉ nói đùa nói, lời này cũng không phải nghiêm túc lắm, cũng không biết vì sao, chỉ là cô ghét Vương Tiểu Mai.
Có thể là do cô không thích nhìn dáng vẻ ngông cuồng của cô ta?
Sau đó lại cảm thấy nói như vậy hơi không tử tế cho lắm nên lại thêm một câu: "Yên tâm, tôi sẽ bỏ thêm tiền!"
Vương Tiểu Mai: "..."
Lúc ăn cơm, đợi mọi người lần lượt ngồi vào bàn ăn, Vương Tiểu Mai và Triệu Hương Lan cứ thỉnh thoảng lại lén nhìn Chu Nam, người trước thì trong mắt nhiều sự tò mò hơn nhưng người sau cảm giác có ý gì đó sâu xa hơn, chỉ riêng ý e thẹn thôi đã sắp lan ra hết cả mặt rồi.
Có thể do phát hiện nữ chính Lý Hướng Vãn nhìn Chu Nam nhiều hơn mấy lần nên cả quá trình ngồi trên bàn ăn Lý Hướng Bắc đều làm mặt lạnh.
Cũng không biết Lý Hướng Vãn có nhận ra anh đang ghen không hoặc là lúc này cô ấy vẫn chưa nhận ra được tình cảm của nam chính nên trái lại vẫn nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thoải mái vô cùng.
Lâm Ngọc Trúc đứng dưới góc độ của người đọc đương nhiên nhìn ra được nội tâm nam chính lúc này là một đám hoảng loạn, ngập tràn cảm giác khủng hoảng.
Người nào nói đàn ông không có trực giác vậy.
Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc đảo qua đảo lại so sánh giữa hai người nam chính và nam phụ, chậc chậc chậc, nếu nam chính mà đến sau thì sợ là sẽ không có khả năng lên được bàn, thật sự là đối với niên đại của bọn họ mà nói thì tính xâm lược của nam phụ mạnh hơn một chút, nếu không phải anh ta chiếm được cơ hội trước, còn biết cách chăm sóc chu toàn cho nữ chính, trực tiếp đánh trúng vào trái tim của nữ chính thì lúc này e là đã lạnh (chết) rồi!
Một bữa cơm ai nấy ăn đều có tâm tư khác nhau, tâm tư thưởng thức ai cũng lọt vào trong tầm mắt rồi.
Mấy chuyện khác chưa nói đến nhưng hôm nay dùng góc nhìn thượng đế nhìn ba vị nam chính nữ chính và nam phụ cùng ngồi ăn cơm với nhau, Lâm Ngọc Trúc chỉ nghĩ nếu nam phụ mà giỏi nói hơn một chút thì càng tốt.
Nếu có thể kể chuyện xưa gì đấy thì càng càng tốt, nếu cơm này cũng ăn ngon hơn chút thì càng càng càng tốt hơn nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhắc đến đồ ăn thì Lâm Ngọc Trúc ăn bữa cơm này đến mức dạ dày đau rát, cũng không biết Vương Tiểu Mai bỏ bao nhiêu quả ớt nữa! Sau khi ăn xong Lâm Ngọc Trúc phải uống không ít nước mà vẫn luôn cảm thấy cay.
Phải nói là đời trước cô cũng có thể ăn cay nhưng đời này nguyên chủ không ăn cay từ nhỏ, bất thình lình ăn cay như vậy khiến thân thể cũng hơi chịu không nổi.
Vương Tiểu Mai là một em gái miền Nam, người nhà bên cô ta ăn cay, xào rau mà không bỏ ớt thì sẽ không xào, món rau xào hôm nay cô ta đã cố ý hái một vài trái ớt nhỏ trong vườn rau xanh để những thanh niên trí thức mới đến này nếm thử tay nghề của cô ta.
Thế nhưng mấy người thanh niên trí thức mới đến đều không đến từ nơi có thể ăn cay nên chắc chắn phải khiến cô ta thất vọng rồi.
Trương Diễm Thu làm việc cho tới trưa, tâm trạng có thể nói là rơi vào vực thẳm không thấy hy vọng, cả người thê thảm đến mức không muốn sống nữa, lúc rửa bát càng rửa càng bực mình, miệng và dạ dày thì nóng rát, đầu càng đau nhức hơn.
Sau khi rửa bát xong vào nhà liền nói với Vương Tiểu Mai: "Chúng ta làm đồ ăn có thể không bỏ ớt hay không? Từ nhỏ tôi đã không ăn cay rồi!" Trong giọng nói không tránh được có chút hiềm nghi giận cá chém thớt.
Vương Tiểu Mai đang ngồi bên mép giường, đỏm dáng cầm cái gương trên tay, nghe thấy giọng điệu nói chuyện như vậy của Trương Diễm Thu, lông mày cô ta cau lại, lập tức trừng mắt nói: "Chê cay thì đừng ăn nữa, có bản lĩnh thì mỗi ngày cô tự nấu cơm đi, còn muốn tôi nấu cơm xào rau thì phải bỏ ớt." Nói xong cô ta còn trừng mắt một cái rồi nói thầm: "Mới ăn hai quả ớt đã chê cay? Sao cô lại nhiều chuyện như vậy! Còn già mồm!"
Trương Diễm Thu nghe xong tức giận đến trợn tròn mắt.
Hai người đều không ai nhường ai mắt lớn trừng mắt nhỏ, xu hướng một lời không hợp liền đánh nhau.
Lâm Ngọc Trúc nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, chuyện này cũng có liên quan đến cô nên liền đứng về phía Triệu Hương Lan nói: "Mọi người vẫn luôn ăn cay như vậy à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Hương Lan lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Một người không ăn cay như tôi quả thật bị nói thành không ăn cay không vui rồi!"
Chắc là vì giữ thể diện nên cô ấy cũng không nói quá thẳng thắn nhưng sự bất đắc dĩ trong lời nói gần xa cũng cho thấy Vương Tiểu Mai cố chấp khăng khăng làm theo ý mình cỡ nào đối với chuyện bỏ ớt rồi.
Chuyện ăn cay này một khi quen rồi rất có thể không sửa được, nhìn mấy vị thanh niên trí thức ở đây lâu ăn cơm hình như cũng không chê cay, e rằng đều đã ăn quen rồi.
Bởi vậy, e rằng có sự khác nhau giữa thanh niên trí thức cũ và mới trong việc ăn cơm.
Cả hai đời Lý Hướng Vãn đều không phải người ăn được cay, bánh cao lương bột ngô cô ấy cũng ăn không quen, huống chi còn thêm cái đồ ăn thiên cay, cô ấy đề nghị nói: "Nếu không thì về sau chúng ta làm nhiều đồ ăn không cay nhiều đường hơn đi."
Vương Tiểu Mai khinh bỉ nói: "Chuyện đấy nhà nông không chơi lại được, làm gì có ai có đủ sức làm đồ ăn nhiều đường, thà cô nằm mơ còn hơn!"
"Nằm mơ nhổ giống ớt à?" Dường như Lâm Ngọc Trúc chỉ nói đùa nói, lời này cũng không phải nghiêm túc lắm, cũng không biết vì sao, chỉ là cô ghét Vương Tiểu Mai.
Có thể là do cô không thích nhìn dáng vẻ ngông cuồng của cô ta?
Sau đó lại cảm thấy nói như vậy hơi không tử tế cho lắm nên lại thêm một câu: "Yên tâm, tôi sẽ bỏ thêm tiền!"
Vương Tiểu Mai: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro