[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Cứ Giống Như Cư...
Manh Linh Thiên Diệp
2024-09-11 09:41:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bây giờ ngay cả Thiên Vương lão tử đến, trời rung đất chuyển, sông cạn đá mòn cũng không ngăn cản được cô đi đến Cục Dân chính.
“Đi ăn sáng trước nhé?”
Thủy Lang xoay người đi đến cửa hàng ẩm thực quốc doanh đối diện Cục Dân chính: “Ăn!”
Hôm qua Thủy Lang ăn sáng sữa đậu nành mặn và bánh nướng ngọt, hôm nay Thủy Lang ăn sáng sữa đậu nành ngọt và bánh mì mặn, cô đã lửng dạ, Chu Quang Hách lại gọi cho cô thêm bốn cái bánh bao và một tô bún hai ngăn.
Hai ngăn là đậu phụ nhân thịt và thịt lợn bọc bột mỳ, cô ăn hết tất cả đã no căng bụng, chậm rãi đi bộ đến Cục dân chính.
Chu Quang Hách lo lắng nhìn cô: “Em có thể đi được không?”
“Không sao!” Thủy Lang xua ra hiệu: “Đi nhận giấy chứng nhận phải đi từ từ, không vội vàng được.”
Nếu đi gấp quá, cô sẽ nôn ra mất.
Trong lòng Chu Quang Hách cảm thấy buồn cười, anh chưa từng thấy cô gái nào thích ăn uống như vậy: “Không cần gấp, cục dân chính cách đây không xa, đến lúc đó đi ngang qua cửa hàng, chúng ta mua mấy cân kẹo cưới, mua xong đi qua bên đó vừa kịp thời gian.”
Thủy Lang nhẹ nhàng gật đầu, không dám cử động mạnh: “Anh nói là được.”
“Nhìn cô mang thai cũng đã được mấy tháng, sao chồng lại không biết đỡ vậy?”
Một bà thím ngồi dưới gốc cây ngô đồng, nhìn trạng thái đi đường của Thủy Lang rồi nhiệt tình nói.
Chu Quang Hách nhìn khuôn mặt Thủy Lang đột ngột biến sắc, anh cố gắng nhịn cười, đưa tay đỡ lấy cánh tay cô.
“Xin anh cách xa tôi một chút.” Thủy Lang hai tay ôm bụng: “Người trong thành phố các anh có phải mắt có vấn đề không?”
“Ừ, đúng vậy.” Chu Quang Hách nghiêng đầu cười, chỉ vào cửa hàng nói: “Anh đi mua kẹo, em có muốn đi cùng không?”
“Đi, tất nhiên là phải đi.” Cửa hàng quốc doanh và cửa hàng bách hóa là nơi duy nhất trong thời đại này có thể mua được đồ, nhất là cửa hàng quốc doanh, nơi bán tất cả đồ ăn thức uống, nên đương nhiên là cô muốn đi.
Hai người cùng nhau bước vào cửa hàng, nhìn thấy những mảng màu sắc rực rỡ, Thủy Lang nhìn cái gì cũng thuận mắt, lại nhìn thấy cái bánh mì gói trong giấy sáp, bánh ngọt trứng gà vừa cân xong, dầu hành và vỏ cua đỏ được khách hàng khác mua, trong bụng chẳng những không còn cảm giác đầy hơi, ngược lại còn cảm thấy rỗng đi không ít.
“Em muốn ăn loại kẹo nào?” Chu Quang Hách mua là kẹo cưới, nhưng lại hỏi cô muốn ăn vị gì.
Thủy Lang đi tới, nhìn những viên kẹo đặt trên đĩa tráng men, chọn kẹo sữa thỏ trắng: “Cái này mau cho chúng ta mua ăn, mua... hai lạng đi.”
Chu Quang Hách cân nửa cân kẹo sữa, cân thêm một cân kẹo trái cây thập cẩm dùng làm kẹo cưới.
Anh không mua thêm gì khác nữa, chỉ xách kẹo rồi bước ra ngoài.
Sau khi bước ra khỏi cửa, anh mới nói: “Các cửa hàng quanh đây em cũng quen rồi, muốn ăn gì thì cứ đến mua.”
Bây giờ ngay cả Thiên Vương lão tử đến, trời rung đất chuyển, sông cạn đá mòn cũng không ngăn cản được cô đi đến Cục Dân chính.
“Đi ăn sáng trước nhé?”
Thủy Lang xoay người đi đến cửa hàng ẩm thực quốc doanh đối diện Cục Dân chính: “Ăn!”
Hôm qua Thủy Lang ăn sáng sữa đậu nành mặn và bánh nướng ngọt, hôm nay Thủy Lang ăn sáng sữa đậu nành ngọt và bánh mì mặn, cô đã lửng dạ, Chu Quang Hách lại gọi cho cô thêm bốn cái bánh bao và một tô bún hai ngăn.
Hai ngăn là đậu phụ nhân thịt và thịt lợn bọc bột mỳ, cô ăn hết tất cả đã no căng bụng, chậm rãi đi bộ đến Cục dân chính.
Chu Quang Hách lo lắng nhìn cô: “Em có thể đi được không?”
“Không sao!” Thủy Lang xua ra hiệu: “Đi nhận giấy chứng nhận phải đi từ từ, không vội vàng được.”
Nếu đi gấp quá, cô sẽ nôn ra mất.
Trong lòng Chu Quang Hách cảm thấy buồn cười, anh chưa từng thấy cô gái nào thích ăn uống như vậy: “Không cần gấp, cục dân chính cách đây không xa, đến lúc đó đi ngang qua cửa hàng, chúng ta mua mấy cân kẹo cưới, mua xong đi qua bên đó vừa kịp thời gian.”
Thủy Lang nhẹ nhàng gật đầu, không dám cử động mạnh: “Anh nói là được.”
“Nhìn cô mang thai cũng đã được mấy tháng, sao chồng lại không biết đỡ vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một bà thím ngồi dưới gốc cây ngô đồng, nhìn trạng thái đi đường của Thủy Lang rồi nhiệt tình nói.
Chu Quang Hách nhìn khuôn mặt Thủy Lang đột ngột biến sắc, anh cố gắng nhịn cười, đưa tay đỡ lấy cánh tay cô.
“Xin anh cách xa tôi một chút.” Thủy Lang hai tay ôm bụng: “Người trong thành phố các anh có phải mắt có vấn đề không?”
“Ừ, đúng vậy.” Chu Quang Hách nghiêng đầu cười, chỉ vào cửa hàng nói: “Anh đi mua kẹo, em có muốn đi cùng không?”
“Đi, tất nhiên là phải đi.” Cửa hàng quốc doanh và cửa hàng bách hóa là nơi duy nhất trong thời đại này có thể mua được đồ, nhất là cửa hàng quốc doanh, nơi bán tất cả đồ ăn thức uống, nên đương nhiên là cô muốn đi.
Hai người cùng nhau bước vào cửa hàng, nhìn thấy những mảng màu sắc rực rỡ, Thủy Lang nhìn cái gì cũng thuận mắt, lại nhìn thấy cái bánh mì gói trong giấy sáp, bánh ngọt trứng gà vừa cân xong, dầu hành và vỏ cua đỏ được khách hàng khác mua, trong bụng chẳng những không còn cảm giác đầy hơi, ngược lại còn cảm thấy rỗng đi không ít.
“Em muốn ăn loại kẹo nào?” Chu Quang Hách mua là kẹo cưới, nhưng lại hỏi cô muốn ăn vị gì.
Thủy Lang đi tới, nhìn những viên kẹo đặt trên đĩa tráng men, chọn kẹo sữa thỏ trắng: “Cái này mau cho chúng ta mua ăn, mua... hai lạng đi.”
Chu Quang Hách cân nửa cân kẹo sữa, cân thêm một cân kẹo trái cây thập cẩm dùng làm kẹo cưới.
Anh không mua thêm gì khác nữa, chỉ xách kẹo rồi bước ra ngoài.
Sau khi bước ra khỏi cửa, anh mới nói: “Các cửa hàng quanh đây em cũng quen rồi, muốn ăn gì thì cứ đến mua.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro