[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Cứ Giống Như Cư...
Manh Linh Thiên Diệp
2024-09-11 09:41:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thủy Lang nhai kẹo sữa Thỏ Trắng, vị sữa và vị ngọt tràn ngập trong miệng, hạnh phúc dâng trào.
Quả nhiên, đồ vật gì hiếm thì sẽ quý, chỉ khi thiếu thốn người ta mới cảm thấy quý trọng, chỉ có lâu ngày không được ăn, đến lúc ăn mới cảm giác khó có được.
Điều khó khăn nhất khi kết hôn chính là giấy giới thiệu, chỉ cần được cấp giấy giới thiệu, Cục dân chính sẽ chỉ làm một thủ tục.
Hai người đi ngang qua đó chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn giống như một tờ giấy khen.
Thủy Lang tuỳ ý gấp giấy chứng nhận kết hôn cho vào cái túi lớn màu xanh, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Quang Hách đang cầm tờ giấy, nhìn đi nhìn lại, nhìn hai lần, lại nhìn, vẫn nhìn... Khóe miệng cô không khỏi giật giật.
Có cần thiết phải như vậy không? Làm vậy trông giống như anh thực sự cưới vợ vậy.
“Anh xong chưa?”
“Rồi.” Chu Quang Hách hết sức trân trọng gấp giấy chứng nhận kết hôn lại, cẩn thận nhét vào trong túi quân phục: “Chúng ta đi mua vải, đến tiệm may đặt làm một ít quần áo cưới.”
Thủy Lang cúi đầu nhìn mấy miếng vá trên người mình, không có ý kiến gì.
Lần này đi cửa hàng bách hóa trước, Chu Quang Hách dẫn cô đi đến quầy chuyên mua bán len, Thủy Lang còn chưa kịp phản ứng thì anh đã mua mấy cuộn sợi len lông dê.
Thủy Lang: “Chờ một chút, anh mua cái này à? Không phải cho em phải không?”
Chu Quang Hách nhìn cuộn len lông dê màu vàng nhạt, màu hồng phấn, màu xanh nhạt trong tay: “Là cho em, hôm nay đều sẽ ưu tiên cho em.”
“Len cần phải đan. Ai sẽ đan đây?”
“Em không biết đan len sao?”
Chu Quang Hách lớn lên trong một môi trường mà dù là phụ nữ hay là thiếu nữ, công việc thường làm nhất chính là đan len, vừa rồi nghĩ rằng mùa xuân đang đến, áo len lông dê là trang phục thời thượng và phổ biến nhất, anh liền vô thức giúp cô chọn thật nhiều màu sắc mà không hề suy nghĩ xem liệu cô có biết đan len hay không.
“Không.” Thủy Lang ở kiếp trước là một đứa trẻ mồ côi, chưa từng thấy người xung quanh đan len, hơn nữa, ở thế giới trước kia là thế giới thời trang bùng nổ, có rất nhiều trung tâm thương mại, trong đó phần lớn đều là cửa hàng quần áo, cái đó còn chưa tính là gì, còn có taobao, đó mới gọi là một nơi đầy màu sắc, ngay cả vùng hoang dã phương Bắc xa xôi nhất cũng có thể được đưa đến đó, kim đan len đã sớm rút khỏi giai đoạn lịch sử này.
Thủy Lang ở thế giới này sinh ra là nhà tư bản, từ nhỏ không cần phải đan len, đến tuổi dậy thì, thời cuộc thay đổi chóng mặt, lại có mẹ kế, sau đó lại đi tới nông thôn ở vùng hoang dã phương Bắc, bao nhiêu năm rồi đến cái cọng len còn chưa bao giờ nhìn thấy chứ đừng nói đến việc học đan len.
“Anh đan cho em.”
“Hả???”
Thủy Lang nhai kẹo sữa Thỏ Trắng, vị sữa và vị ngọt tràn ngập trong miệng, hạnh phúc dâng trào.
Quả nhiên, đồ vật gì hiếm thì sẽ quý, chỉ khi thiếu thốn người ta mới cảm thấy quý trọng, chỉ có lâu ngày không được ăn, đến lúc ăn mới cảm giác khó có được.
Điều khó khăn nhất khi kết hôn chính là giấy giới thiệu, chỉ cần được cấp giấy giới thiệu, Cục dân chính sẽ chỉ làm một thủ tục.
Hai người đi ngang qua đó chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn giống như một tờ giấy khen.
Thủy Lang tuỳ ý gấp giấy chứng nhận kết hôn cho vào cái túi lớn màu xanh, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Quang Hách đang cầm tờ giấy, nhìn đi nhìn lại, nhìn hai lần, lại nhìn, vẫn nhìn... Khóe miệng cô không khỏi giật giật.
Có cần thiết phải như vậy không? Làm vậy trông giống như anh thực sự cưới vợ vậy.
“Anh xong chưa?”
“Rồi.” Chu Quang Hách hết sức trân trọng gấp giấy chứng nhận kết hôn lại, cẩn thận nhét vào trong túi quân phục: “Chúng ta đi mua vải, đến tiệm may đặt làm một ít quần áo cưới.”
Thủy Lang cúi đầu nhìn mấy miếng vá trên người mình, không có ý kiến gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này đi cửa hàng bách hóa trước, Chu Quang Hách dẫn cô đi đến quầy chuyên mua bán len, Thủy Lang còn chưa kịp phản ứng thì anh đã mua mấy cuộn sợi len lông dê.
Thủy Lang: “Chờ một chút, anh mua cái này à? Không phải cho em phải không?”
Chu Quang Hách nhìn cuộn len lông dê màu vàng nhạt, màu hồng phấn, màu xanh nhạt trong tay: “Là cho em, hôm nay đều sẽ ưu tiên cho em.”
“Len cần phải đan. Ai sẽ đan đây?”
“Em không biết đan len sao?”
Chu Quang Hách lớn lên trong một môi trường mà dù là phụ nữ hay là thiếu nữ, công việc thường làm nhất chính là đan len, vừa rồi nghĩ rằng mùa xuân đang đến, áo len lông dê là trang phục thời thượng và phổ biến nhất, anh liền vô thức giúp cô chọn thật nhiều màu sắc mà không hề suy nghĩ xem liệu cô có biết đan len hay không.
“Không.” Thủy Lang ở kiếp trước là một đứa trẻ mồ côi, chưa từng thấy người xung quanh đan len, hơn nữa, ở thế giới trước kia là thế giới thời trang bùng nổ, có rất nhiều trung tâm thương mại, trong đó phần lớn đều là cửa hàng quần áo, cái đó còn chưa tính là gì, còn có taobao, đó mới gọi là một nơi đầy màu sắc, ngay cả vùng hoang dã phương Bắc xa xôi nhất cũng có thể được đưa đến đó, kim đan len đã sớm rút khỏi giai đoạn lịch sử này.
Thủy Lang ở thế giới này sinh ra là nhà tư bản, từ nhỏ không cần phải đan len, đến tuổi dậy thì, thời cuộc thay đổi chóng mặt, lại có mẹ kế, sau đó lại đi tới nông thôn ở vùng hoang dã phương Bắc, bao nhiêu năm rồi đến cái cọng len còn chưa bao giờ nhìn thấy chứ đừng nói đến việc học đan len.
“Anh đan cho em.”
“Hả???”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro