Thập Niên 80: Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Người Tàn Ác Th...
Quan Oánh Oánh
2024-08-02 12:58:47
Bà cụ Lạc không thích nhất là cô cháu gái này, mặt mũi trông rất giống Ngô Tiểu Thanh, không hề giống người nhà họ Lạc.
Đồ ranh con không hiểu chuyện, cút sang một bên.
“Mày cách cái nồi sắt xa một chút, bán mày đi cũng không đáng một cái nồi.”
“Lời này tôi không thích nghe.” Lạc Di hơi nhíu mày, cây gậy gỗ trong tay đánh mạnh vào cái nồi sắt, động tác vừa mạnh vừa dứt khoát.
Khuôn mặt vô tội nhất, lại làm ra chuyện tàn nhẫn nhất.
Sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, nhao nhao chạy lên ngăn cản: “Dừng tay!”
“Không được!”
Nhưng mà đã không còn kịp rồi, nồi sắt bị đánh xuất hiện một lỗ thủng.
Lạc Di nhìn mọi người bằng đôi mắt lạnh lùng, khuôn miệng nhếch lên một đường cong nhàn nhạt:
“Không cho chúng tôi ăn phải không? Vậy thì tất cả mọi người đừng ăn nữa, nồi sắt có một cái thì đập một cái, tôi, chịu trách nhiệm!”
Chị Di tôi đây, người tàn ác không nhiều lời.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, không hẹn mà cùng nổi lên một ý nghĩ trong đầu: chó cắn người thì không sủa, chó sủa thì không cắn người!
Bà cụ Lạc tức giận đến nỗi đầu óc mơ hồ, chỉ thốt lên được một câu: “Lạc Di, mày còn là con người sao?”
Lạc Di nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười nhạt, nhưng mà trong mắt mọi người xung quanh thì giống như là tiểu ác ma: “Bình thường tôi không tức giận, một khi đã tức giận thì không phải người.”
Bà cụ Lạc: “…”
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Lạc Di lại chậm rãi giơ cây gậy lên một lần nữa, khéo miệng khẽ nhếch lên, giống hệt như vừa rồi: “Tôi đói rồi.”
Đây là ma quỷ phải không? Người nhà họ Lạc trợn mắt há hốc mồm, giống như là lần đầu tiên quen biết cô.
Cô gái nhỏ trầm tính hướng nội trong ấn tượng của bọn họ, một khí đã bộ phát thì lực sát thương cực lớn.
Bảo sao mà người ta thường nói, một khi người ít nói tức giận thì rất đáng sợ, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Bà cụ Lạc lập tức mềm nhũn, các sản phẩm sắt thép trong thôn đều được rèn ra trong phong trào luyện gang thép toàn quốc, cũng là sản phẩm khan hiếm, một cái nồi sắt này là dùng rất nhiều quan hệ mới mua được đến tay.
“Đừng đập, đừng đập, cho cháu cơm.”
Tạo nghiệp rồi, nhà thằng ba không có một cái tốt lành gì, chỉ biết phá của.
Bà cụ đau lòng ôm cái nồi sắt thủng lỗ, sửa lại một chút vẫn là một cái nồi sắt
tốt mà.
Đồ ranh con không hiểu chuyện, cút sang một bên.
“Mày cách cái nồi sắt xa một chút, bán mày đi cũng không đáng một cái nồi.”
“Lời này tôi không thích nghe.” Lạc Di hơi nhíu mày, cây gậy gỗ trong tay đánh mạnh vào cái nồi sắt, động tác vừa mạnh vừa dứt khoát.
Khuôn mặt vô tội nhất, lại làm ra chuyện tàn nhẫn nhất.
Sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, nhao nhao chạy lên ngăn cản: “Dừng tay!”
“Không được!”
Nhưng mà đã không còn kịp rồi, nồi sắt bị đánh xuất hiện một lỗ thủng.
Lạc Di nhìn mọi người bằng đôi mắt lạnh lùng, khuôn miệng nhếch lên một đường cong nhàn nhạt:
“Không cho chúng tôi ăn phải không? Vậy thì tất cả mọi người đừng ăn nữa, nồi sắt có một cái thì đập một cái, tôi, chịu trách nhiệm!”
Chị Di tôi đây, người tàn ác không nhiều lời.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, không hẹn mà cùng nổi lên một ý nghĩ trong đầu: chó cắn người thì không sủa, chó sủa thì không cắn người!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ Lạc tức giận đến nỗi đầu óc mơ hồ, chỉ thốt lên được một câu: “Lạc Di, mày còn là con người sao?”
Lạc Di nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười nhạt, nhưng mà trong mắt mọi người xung quanh thì giống như là tiểu ác ma: “Bình thường tôi không tức giận, một khi đã tức giận thì không phải người.”
Bà cụ Lạc: “…”
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Lạc Di lại chậm rãi giơ cây gậy lên một lần nữa, khéo miệng khẽ nhếch lên, giống hệt như vừa rồi: “Tôi đói rồi.”
Đây là ma quỷ phải không? Người nhà họ Lạc trợn mắt há hốc mồm, giống như là lần đầu tiên quen biết cô.
Cô gái nhỏ trầm tính hướng nội trong ấn tượng của bọn họ, một khí đã bộ phát thì lực sát thương cực lớn.
Bảo sao mà người ta thường nói, một khi người ít nói tức giận thì rất đáng sợ, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Bà cụ Lạc lập tức mềm nhũn, các sản phẩm sắt thép trong thôn đều được rèn ra trong phong trào luyện gang thép toàn quốc, cũng là sản phẩm khan hiếm, một cái nồi sắt này là dùng rất nhiều quan hệ mới mua được đến tay.
“Đừng đập, đừng đập, cho cháu cơm.”
Tạo nghiệp rồi, nhà thằng ba không có một cái tốt lành gì, chỉ biết phá của.
Bà cụ đau lòng ôm cái nồi sắt thủng lỗ, sửa lại một chút vẫn là một cái nồi sắt
tốt mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro