Thập Niên 80: Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Lệch Lạc
Quan Oánh Oánh
2024-08-02 12:58:47
Dưới ánh mắt khác nhau của nhóm người, Lạc Di lấy củ cải ngâm ăn một bát cơm gạo thô, lại ăn thêm một cái bánh ngô, toàn bộ quá trình đều không nói một lời nào, yên lặng ăn cơm, bầu không khí rất quái lạ.
Sau khi ăn uống no nê thì cô đi về phòng ngủ, Lạc Nhiên cũng ăn no nê chạy theo phía sau cô như cái đuôi nhỏ, vẻ mặt sùng bái.
“Chị, lúc chị đập nồi rất anh dũng, thật là lợi hại, em rất thích. Lần sau lại đập tiếp!”
Lạc Di: “…” Em trai à, hình như em hơi lệch lạc rồi đấy!
Cô còn chưa nói gì thì đã bị Ngô Tiểu Thanh ôm chặt vào ngực: “Đứa con gái đáng thương của mẹ, đây là bị bắt nạt dữ quá, không thể không nổi dậy phản kháng, làm mẹ đau lòng chết đi được.”
Ngô Tiểu Thanh rưng rưng nước mắt, đau lòng vô cùng, con nhà mình là đứa trẻ ngoan, người xấu chắc chắn là người khác.
Lạc Quốc Vinh sờ sờ đầu con gái, rất hài lòng về biểu hiện của con gái, cái gì cũng có thể ăn, chỉ không thể ăn thiệt thòi.
“Tiểu Di làm rất tốt, làm tuyệt lắm, lần sau còn ai không cho chúng ta ăn cơm thì đập hết nồi, ai cũng đừng hòng ăn cơm nữa.”
Sao ông lại không nghĩ ra chiêu đập nồi này chứ, vẫn là con gái thông minh nhanh trí!
“Đúng đúng, Tiểu Nhiên, học theo chị gái con, đừng sợ, cứ việc làm.”
Khóe môi Lạc Di giật giật, hai người giáo dục con cái như thế rất dễ làm cho con lệch lạc đấy.
Nhưng mà tròn lòng cô lại cảm thấy rất ấm áp, là vì sao vậy chứ?
Lạc Di cầm lấy quyển sách giáo khoa tiểu học, nói: “Mẹ, mẹ dạy cho con đi ạ.”
Chỉ có đi học mới có thể thoát khỏi cái hoàn cảnh oái oăm này được, qua mấy năm nữa đã có thể khôi phục kỳ thi đại học rồi, đến lúc đó biển rộng mặc cho cá nhảy, có thể đi xa bao nhiêu thì đi xa bấy nhiêu.
Dù sao thì cô cũng không muốn buộc chặt một chỗ với nữ chính tốt phúc, làm nền so sánh với nữ chính.
“Được.” Ngô Tiểu Thanh dạy hai con nhận biết mặt chữ, bà ngạc nhiên phát hiện, Lạc Di thông minh hơn người, chỉ một chút là biết, chỉ cần là những kiến thức đã từng dạy một lần thì lập tức nhớ kỹ, đã từng nhìn thấy là không quên được, còn có thể suy một ra ba.
Học được mấy ngày, Lạc Di đã nhanh chóng học được đánh vần, nhớ được mấy trăm chữ đơn, cộng trừ nhân chia, thơ từ cũng nhớ được mấy bài.
Cô như bọt biển điên cuồng hấp thu tri thức, học rất nhanh, tốc độ nhanh chóng đó làm cho Ngô Tiểu Thanh líu lưỡi.
Sau khi ăn uống no nê thì cô đi về phòng ngủ, Lạc Nhiên cũng ăn no nê chạy theo phía sau cô như cái đuôi nhỏ, vẻ mặt sùng bái.
“Chị, lúc chị đập nồi rất anh dũng, thật là lợi hại, em rất thích. Lần sau lại đập tiếp!”
Lạc Di: “…” Em trai à, hình như em hơi lệch lạc rồi đấy!
Cô còn chưa nói gì thì đã bị Ngô Tiểu Thanh ôm chặt vào ngực: “Đứa con gái đáng thương của mẹ, đây là bị bắt nạt dữ quá, không thể không nổi dậy phản kháng, làm mẹ đau lòng chết đi được.”
Ngô Tiểu Thanh rưng rưng nước mắt, đau lòng vô cùng, con nhà mình là đứa trẻ ngoan, người xấu chắc chắn là người khác.
Lạc Quốc Vinh sờ sờ đầu con gái, rất hài lòng về biểu hiện của con gái, cái gì cũng có thể ăn, chỉ không thể ăn thiệt thòi.
“Tiểu Di làm rất tốt, làm tuyệt lắm, lần sau còn ai không cho chúng ta ăn cơm thì đập hết nồi, ai cũng đừng hòng ăn cơm nữa.”
Sao ông lại không nghĩ ra chiêu đập nồi này chứ, vẫn là con gái thông minh nhanh trí!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng đúng, Tiểu Nhiên, học theo chị gái con, đừng sợ, cứ việc làm.”
Khóe môi Lạc Di giật giật, hai người giáo dục con cái như thế rất dễ làm cho con lệch lạc đấy.
Nhưng mà tròn lòng cô lại cảm thấy rất ấm áp, là vì sao vậy chứ?
Lạc Di cầm lấy quyển sách giáo khoa tiểu học, nói: “Mẹ, mẹ dạy cho con đi ạ.”
Chỉ có đi học mới có thể thoát khỏi cái hoàn cảnh oái oăm này được, qua mấy năm nữa đã có thể khôi phục kỳ thi đại học rồi, đến lúc đó biển rộng mặc cho cá nhảy, có thể đi xa bao nhiêu thì đi xa bấy nhiêu.
Dù sao thì cô cũng không muốn buộc chặt một chỗ với nữ chính tốt phúc, làm nền so sánh với nữ chính.
“Được.” Ngô Tiểu Thanh dạy hai con nhận biết mặt chữ, bà ngạc nhiên phát hiện, Lạc Di thông minh hơn người, chỉ một chút là biết, chỉ cần là những kiến thức đã từng dạy một lần thì lập tức nhớ kỹ, đã từng nhìn thấy là không quên được, còn có thể suy một ra ba.
Học được mấy ngày, Lạc Di đã nhanh chóng học được đánh vần, nhớ được mấy trăm chữ đơn, cộng trừ nhân chia, thơ từ cũng nhớ được mấy bài.
Cô như bọt biển điên cuồng hấp thu tri thức, học rất nhanh, tốc độ nhanh chóng đó làm cho Ngô Tiểu Thanh líu lưỡi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro