Thập Niên 80: Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chia Cấp Bậc
Quan Oánh Oánh
2024-08-02 12:58:47
Người nhà họ Lạc không hiểu mấy thứ này, Lạc Xuân Mai nói cái gì thì mọi người tin cái đó, dù sao thì trước mắt trình độc của cô ta là cao nhất trong nhà họ Lạc.
Nói là ôn tập, nhưng mà thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài, thường xuyên không thấy bóng dáng đâu, Lạc Di cảm thấy rất kỳ quái, rốt cục là đang làm gì vậy nhỉ?
Cô muốn đi học thì phải hao tổn tâm trí, nhưng mà Lạc Xuân Mai được cả nhà chu cấp cho đi học thì lại không biết quý trọng, thật đáng ghét.
Nhưng mà cũng đúng, nữ chính có phúc chỉ cần người khác thương yêu chiều chuộng thôi, thành tích tốt hay không cũng không quan trọng lắm, nghĩ đến đây, Lạc Di lại thấy buồn bực là vì sao chứ?
Cô vừa quay đầu lại thì đã thấy Lạc Tiểu Đào của nhà bác hai đang múc nước uống ừng ực, như thế là đói quá hay gì?
Dựa vào nước uống để lấp đầy bụng sao?
Trong mắt Lạc Di hiện lên vẻ không chịu đựng được, trở về phòng nắm một nắm hạt dẻ, quay lại nói với Lạc Tiểu Đào: “Cho đấy.”
Hai mắt Lạc Tiểu Đào sáng lên, không kịp bóc vỏ đã cho vào miệng, ăn như hổ đói.
Lạc Tiểu Đào mới là người thật sự không được bà nội thương, cha mẹ không yêu, không có cảm giác tồn tại nhất trong nhà này, cô bé mới chỉ mười một tuổi, nhưng mà đã được coi như một nửa người lớn, mỗi ngày năm điểm công.
Không chỉ như thế, đến phiên nhà bác hai làm việc nhà thì hơn một nửa công việc đều rơi vào trên người cô bé.
Nhưng mà cho dù là như thế thì đến khi bà cụ Lạc chia cơm cũng chỉ chia cho cô bé nửa bát cơm mà thôi.
Nhà họ Lạc có giai tầng, bà cụ Lạc và Lạc Xuân Mai là bậc thứ nhất, chiếm giữ tài nguyên nhiều nhất, đàn ông trong nhà là bậc thứ hai, có thể ăn no.
Con dâu và cháu gái là bậc thứ ba, chỉ xứng nhặt đồ còn dư lại.
So sánh thì tiểu cực phẩm như cô hạnh phúc hơn nhiều, cô có một cặp cha mẹ yêu thương cô, gặp phải bất công thì sẽ làm ầm lên, sẽ giành lấy cho được.
Nhà bác hai quá hiền lành, không dám hó hé một câu nào.
Lạc Tiểu Đào ăn ba viên hạt dẻ, bỗng nhiên dừng lại, chần chừ do dự nói: “Còn… còn gì nữa không?”
Lạc Di khẽ lắc đầu, cô không muốn rước lấy phiền phức: “Không có, em cũng là được người khác cho thôi.”
Lạc Tiểu Đào thất vọng mím mím môi, nhìn ba viên hạt dẻ còn lại trong tay, cẩn thận cất kỹ.
Quan hệ của Lạc Di và cô chị họ này cũng bình thường, không thân thiết mấy, chủ yếu là vì Lạc Tiểu Đào không thích nói chuyện, nói với cô ấy một câu thì cô ấy đáp lại một câu, nói chuyện không thú vị.
Nói là ôn tập, nhưng mà thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài, thường xuyên không thấy bóng dáng đâu, Lạc Di cảm thấy rất kỳ quái, rốt cục là đang làm gì vậy nhỉ?
Cô muốn đi học thì phải hao tổn tâm trí, nhưng mà Lạc Xuân Mai được cả nhà chu cấp cho đi học thì lại không biết quý trọng, thật đáng ghét.
Nhưng mà cũng đúng, nữ chính có phúc chỉ cần người khác thương yêu chiều chuộng thôi, thành tích tốt hay không cũng không quan trọng lắm, nghĩ đến đây, Lạc Di lại thấy buồn bực là vì sao chứ?
Cô vừa quay đầu lại thì đã thấy Lạc Tiểu Đào của nhà bác hai đang múc nước uống ừng ực, như thế là đói quá hay gì?
Dựa vào nước uống để lấp đầy bụng sao?
Trong mắt Lạc Di hiện lên vẻ không chịu đựng được, trở về phòng nắm một nắm hạt dẻ, quay lại nói với Lạc Tiểu Đào: “Cho đấy.”
Hai mắt Lạc Tiểu Đào sáng lên, không kịp bóc vỏ đã cho vào miệng, ăn như hổ đói.
Lạc Tiểu Đào mới là người thật sự không được bà nội thương, cha mẹ không yêu, không có cảm giác tồn tại nhất trong nhà này, cô bé mới chỉ mười một tuổi, nhưng mà đã được coi như một nửa người lớn, mỗi ngày năm điểm công.
Không chỉ như thế, đến phiên nhà bác hai làm việc nhà thì hơn một nửa công việc đều rơi vào trên người cô bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà cho dù là như thế thì đến khi bà cụ Lạc chia cơm cũng chỉ chia cho cô bé nửa bát cơm mà thôi.
Nhà họ Lạc có giai tầng, bà cụ Lạc và Lạc Xuân Mai là bậc thứ nhất, chiếm giữ tài nguyên nhiều nhất, đàn ông trong nhà là bậc thứ hai, có thể ăn no.
Con dâu và cháu gái là bậc thứ ba, chỉ xứng nhặt đồ còn dư lại.
So sánh thì tiểu cực phẩm như cô hạnh phúc hơn nhiều, cô có một cặp cha mẹ yêu thương cô, gặp phải bất công thì sẽ làm ầm lên, sẽ giành lấy cho được.
Nhà bác hai quá hiền lành, không dám hó hé một câu nào.
Lạc Tiểu Đào ăn ba viên hạt dẻ, bỗng nhiên dừng lại, chần chừ do dự nói: “Còn… còn gì nữa không?”
Lạc Di khẽ lắc đầu, cô không muốn rước lấy phiền phức: “Không có, em cũng là được người khác cho thôi.”
Lạc Tiểu Đào thất vọng mím mím môi, nhìn ba viên hạt dẻ còn lại trong tay, cẩn thận cất kỹ.
Quan hệ của Lạc Di và cô chị họ này cũng bình thường, không thân thiết mấy, chủ yếu là vì Lạc Tiểu Đào không thích nói chuyện, nói với cô ấy một câu thì cô ấy đáp lại một câu, nói chuyện không thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro