Thập Niên 80: Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Thanh Niên Tri...
Quan Oánh Oánh
2024-08-02 12:58:47
“Vì sao lại không ăn? Ăn không ngon à?”
Lạc Tiểu Đào nhìn hạt dẻ với ánh mắt rất khát vọng, cố nén cảm giác chỉ muốn ăn một mình, nói: “Để dành cho cha mẹ và Tiểu Binh ăn nữa.”
Lạc Di im lặng, không biết nên nói gì cho phải.
“À đúng rồi, lần trước… thật sự ăn cơm gạo thô sao?”
Nhà bác cả ăn nói bịa đặt thì thôi, nhưng mà nhà bác hai thể hiện rất chân thật, không làm cho cô nghi ngờ.
“Ừm, chị họ lấy ra.”
Lạc Di biết cô ấy là một cô bé trung thực, sẽ không nói dối, trong lòng lại càng cảm thấy khó hiểu, vậy thì vấn đề ở chỗ nào?
Chẳng lẽ là Lạc Xuân Mai và bà cụ ăn hết cơm gạo tinh, sau đó đổ bô phân lên đầu nhà cô sao?
Cái logic này có chút vấn đề, bà cụ cũng không phải là không đáng tin như thế.
Cô càng nghĩ càng thấy đau đầu, dứt khoát không nghĩ nữa, tự lẩm bẩm: “Chị họ cả ngày chạy ra bên ngoài, cũng không biết là đi đâu.”
“Viện thanh niên trí thức.” Một giọng nói rất nhỏ vang lên bên tai cô.
Lạc Di quay phắt đầu lại, kinh ngạc nhìn Lạc Tiểu Đào, thế mà cô ấy biết?
Chuyện này… nhưng mà ngẫm lại thì cũng đúng, cô ấy cứ như người tàng hình, không có cảm giác tồn tại nhất, tất cả mọi người sẽ không đề phòng cô ấy.
Lạc Tiểu Đào bị nhìn như thế thì luống cuống tay chân, bèn chạy đi bắt côn trùng cho gà ăn.
Viện thanh niên trí thức ở phía Tây đầu thôn, có một khoảng cách nhất định với những nhà ở trong thôn, có mười mấy người thanh niên trí thức ở đấy, từ trước đến giờ Ngô Tiểu Thanh không cho các con chạy đến đó chơi.
Mặt trời ngả về phía Tây, ráng chiều phủ đầy bầu trời, chân trời như một bức tranh nổi bật.
Trên con đường đất đến viện thanh niên trí thức, Lạc Di cho hai tay vào trong túi, chậm rãi ung dung đi đến.
Yên tĩnh, khoan thai, trên đường đi không gặp phải người khác.
A, đó là cái gì? Lạc Di dừng bước lại, chỉ thấy một bóng dáng ngồi xổm sau một lùm cây, lén la lén lút, không biết là đang làm gì.
Cô nhìn kỹ một chút thì phát hiện là Liễu Diệp, là một thanh niên trí thức, đến từ thành phố Hải, cha mẹ đều là công nhân, con người tương đối yếu ớt, nghe nói trong nhà thường xuyên gửi đồ ăn ngon cho cô ấy.
Lạc Di rón rén tiến đến: “Chị Liễu, chị đang nhìn cái gì vậy?”
Giọng nói của cô được đè xuống rất thấp, nhưng mà cũng làm cho Liễu Diệp giật nảy mình, toàn bộ thân thể suýt nữa thì bật ngửa ra, được Lạc Di kịp thời giữ chặt.
Lạc Tiểu Đào nhìn hạt dẻ với ánh mắt rất khát vọng, cố nén cảm giác chỉ muốn ăn một mình, nói: “Để dành cho cha mẹ và Tiểu Binh ăn nữa.”
Lạc Di im lặng, không biết nên nói gì cho phải.
“À đúng rồi, lần trước… thật sự ăn cơm gạo thô sao?”
Nhà bác cả ăn nói bịa đặt thì thôi, nhưng mà nhà bác hai thể hiện rất chân thật, không làm cho cô nghi ngờ.
“Ừm, chị họ lấy ra.”
Lạc Di biết cô ấy là một cô bé trung thực, sẽ không nói dối, trong lòng lại càng cảm thấy khó hiểu, vậy thì vấn đề ở chỗ nào?
Chẳng lẽ là Lạc Xuân Mai và bà cụ ăn hết cơm gạo tinh, sau đó đổ bô phân lên đầu nhà cô sao?
Cái logic này có chút vấn đề, bà cụ cũng không phải là không đáng tin như thế.
Cô càng nghĩ càng thấy đau đầu, dứt khoát không nghĩ nữa, tự lẩm bẩm: “Chị họ cả ngày chạy ra bên ngoài, cũng không biết là đi đâu.”
“Viện thanh niên trí thức.” Một giọng nói rất nhỏ vang lên bên tai cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Di quay phắt đầu lại, kinh ngạc nhìn Lạc Tiểu Đào, thế mà cô ấy biết?
Chuyện này… nhưng mà ngẫm lại thì cũng đúng, cô ấy cứ như người tàng hình, không có cảm giác tồn tại nhất, tất cả mọi người sẽ không đề phòng cô ấy.
Lạc Tiểu Đào bị nhìn như thế thì luống cuống tay chân, bèn chạy đi bắt côn trùng cho gà ăn.
Viện thanh niên trí thức ở phía Tây đầu thôn, có một khoảng cách nhất định với những nhà ở trong thôn, có mười mấy người thanh niên trí thức ở đấy, từ trước đến giờ Ngô Tiểu Thanh không cho các con chạy đến đó chơi.
Mặt trời ngả về phía Tây, ráng chiều phủ đầy bầu trời, chân trời như một bức tranh nổi bật.
Trên con đường đất đến viện thanh niên trí thức, Lạc Di cho hai tay vào trong túi, chậm rãi ung dung đi đến.
Yên tĩnh, khoan thai, trên đường đi không gặp phải người khác.
A, đó là cái gì? Lạc Di dừng bước lại, chỉ thấy một bóng dáng ngồi xổm sau một lùm cây, lén la lén lút, không biết là đang làm gì.
Cô nhìn kỹ một chút thì phát hiện là Liễu Diệp, là một thanh niên trí thức, đến từ thành phố Hải, cha mẹ đều là công nhân, con người tương đối yếu ớt, nghe nói trong nhà thường xuyên gửi đồ ăn ngon cho cô ấy.
Lạc Di rón rén tiến đến: “Chị Liễu, chị đang nhìn cái gì vậy?”
Giọng nói của cô được đè xuống rất thấp, nhưng mà cũng làm cho Liễu Diệp giật nảy mình, toàn bộ thân thể suýt nữa thì bật ngửa ra, được Lạc Di kịp thời giữ chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro