[Thập Niên 80] Sau Khi Thiên Kim Thật Trở Về, Được Quan Lớn Thủ Đô Cưng Chiều
Gặp Lại Lục Chí...
Anh Anh Chiêu
2024-11-13 23:47:07
Sao hai người lại đi cùng nhau? Hai người này đã quen biết nhau từ trước đây rồi à? Hay là hôm nay mới gặp?
Ở ngã ba đường có một chiếc xe jeep chạy tới, Giang Thiên Ca và Lục Tự Văn đứng sang một bên, muốn đợi xe đi qua rồi mới rời đi.
Tuy nhiên, chiếc xe jeep đã dừng lại trước mặt hai người.
Ngay lúc Giang Thiên Ca đang thắc mắc thì cửa sổ bên cạnh ghế lái phụ đã hạ xuống.
Người ngồi sau cửa kính ô tô mặc quân phục, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Chú chín!"
Giang Thiên Ca nhìn người trong xe.
Đây chính là người quân nhân đẹp trai mà cô đã gặp một lần ở nhà ga xe lửa Thương Nam.
Cũng là người canh chừng cô như một tên trộm.
Chú chín?
Ánh mắt của Giang Thiên Ca chuyển sang Lục Chính Tây. Anh chính là người mà Lục Tự Văn vừa nhắc đến ở Ngự Đức Phường ư?
Sau khi nhìn chằm chằm vào Lục Chính Tây một lúc, Giang Thiên Ca lại quay sang nhìn Lục Tự Văn đang kinh ngạc ở bên cạnh. Nhìn bề ngoài thì có vẻ tuổi tác của bọn họ ngang không chênh lệch mấy.
"Hai người đang làm gì thế?"
Đang lúc còn đang lẩm bẩm trong lòng, một giọng nói đột nhiên vang lên khiến Giang Thiên Ca sợ đến mức tim cô khẽ run lên.
Giọng nói của anh trầm thấp, dễ nghe, nhưng giọng điệu không mấy thân thiện, giọng tra hỏi lạnh lùng, có khí chất của bậc bề trên.
Giang Thiên Ca có hơi bĩu môi.
Đó không phải là chú của cô. Thái độ bề trên của anh không có tác dụng gì đến cô.
Lục Tự Văn hưng phấn nói: "Chú chín! Chú về rồi! Vừa rồi chúng cháu vừa đi bắt tên trộm! Nhìn này, đây là thứ mà tên trộm đã lấy trộm, chúng cháu đã lấy lại được!"
Bắt kẻ trộm?
Lục Chính Tây khẽ cau mày, ở ga xe lửa đã bắt rồi, bây giờ lại bắt tiếp? Trộm cướp hoạt động sôi nổi ngang ngược như vậy cơ à?
Đối mặt với ánh mắt của Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca bình tĩnh nhìn lại, dùng ánh mắt đáp lại nghi ngờ của anh: Tôi cũng thấy rất buồn bực.
"Chú chín, bây giờ chú muốn đi đâu thế? Về nhà ạ? Cho cháu đi cùng chú với." Lục Tự Văn nói xong, lập tức đi tới muốn mở cửa xe.
Nhìn thấy anh ấy sắp bước lên xe, hai mắt Giang Thiên Ca hơi mở to, vội vàng ngăn anh ấy lại: "Không phải vừa rồi cậu nói muốn về Ngự Đức Phường sao? Bạn của cậu còn đang đợi cậu đấy!"
Lục Tự Văn cười: "Tôi không đi qua đó nữa, tôi muốn đi cùng chú về nhà! Nếu lúc cô đi qua đó mà bọn họ vẫn còn ở đấy thì giúp tôi nói với bọn họ một tiếng nhé."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ở ngã ba đường có một chiếc xe jeep chạy tới, Giang Thiên Ca và Lục Tự Văn đứng sang một bên, muốn đợi xe đi qua rồi mới rời đi.
Tuy nhiên, chiếc xe jeep đã dừng lại trước mặt hai người.
Ngay lúc Giang Thiên Ca đang thắc mắc thì cửa sổ bên cạnh ghế lái phụ đã hạ xuống.
Người ngồi sau cửa kính ô tô mặc quân phục, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Chú chín!"
Giang Thiên Ca nhìn người trong xe.
Đây chính là người quân nhân đẹp trai mà cô đã gặp một lần ở nhà ga xe lửa Thương Nam.
Cũng là người canh chừng cô như một tên trộm.
Chú chín?
Ánh mắt của Giang Thiên Ca chuyển sang Lục Chính Tây. Anh chính là người mà Lục Tự Văn vừa nhắc đến ở Ngự Đức Phường ư?
Sau khi nhìn chằm chằm vào Lục Chính Tây một lúc, Giang Thiên Ca lại quay sang nhìn Lục Tự Văn đang kinh ngạc ở bên cạnh. Nhìn bề ngoài thì có vẻ tuổi tác của bọn họ ngang không chênh lệch mấy.
"Hai người đang làm gì thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang lúc còn đang lẩm bẩm trong lòng, một giọng nói đột nhiên vang lên khiến Giang Thiên Ca sợ đến mức tim cô khẽ run lên.
Giọng nói của anh trầm thấp, dễ nghe, nhưng giọng điệu không mấy thân thiện, giọng tra hỏi lạnh lùng, có khí chất của bậc bề trên.
Giang Thiên Ca có hơi bĩu môi.
Đó không phải là chú của cô. Thái độ bề trên của anh không có tác dụng gì đến cô.
Lục Tự Văn hưng phấn nói: "Chú chín! Chú về rồi! Vừa rồi chúng cháu vừa đi bắt tên trộm! Nhìn này, đây là thứ mà tên trộm đã lấy trộm, chúng cháu đã lấy lại được!"
Bắt kẻ trộm?
Lục Chính Tây khẽ cau mày, ở ga xe lửa đã bắt rồi, bây giờ lại bắt tiếp? Trộm cướp hoạt động sôi nổi ngang ngược như vậy cơ à?
Đối mặt với ánh mắt của Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca bình tĩnh nhìn lại, dùng ánh mắt đáp lại nghi ngờ của anh: Tôi cũng thấy rất buồn bực.
"Chú chín, bây giờ chú muốn đi đâu thế? Về nhà ạ? Cho cháu đi cùng chú với." Lục Tự Văn nói xong, lập tức đi tới muốn mở cửa xe.
Nhìn thấy anh ấy sắp bước lên xe, hai mắt Giang Thiên Ca hơi mở to, vội vàng ngăn anh ấy lại: "Không phải vừa rồi cậu nói muốn về Ngự Đức Phường sao? Bạn của cậu còn đang đợi cậu đấy!"
Lục Tự Văn cười: "Tôi không đi qua đó nữa, tôi muốn đi cùng chú về nhà! Nếu lúc cô đi qua đó mà bọn họ vẫn còn ở đấy thì giúp tôi nói với bọn họ một tiếng nhé."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro