[Thập Niên 80] Sau Khi Thiên Kim Thật Trở Về, Được Quan Lớn Thủ Đô Cưng Chiều
Gặp Lại Lục Chí...
Anh Anh Chiêu
2024-11-13 23:47:07
Hơn nữa, tên trộm này rõ ràng đã chuẩn bị sẵn đường trốn thoát từ trước.
"Đây chắc hẳn là đồ anh ta trộm được." Lục Tự Văn nhặt cái túi vải tên trộm vừa mới đánh rơi lên, đưa cho Giang Thiên Ca xem.
Giang Thiên Ca vẫn cau mày nhìn vào tường, có chút không cam tâm, nhưng hiện tại tên trộm đã chạy thoát, có không cam tâm cũng không thể làm gì được. Cô không cầm lấy lấy túi vải mà để Lục Tự Văn tự cầm.
Lục Tự Văn cầm túi vải, nhìn Giang Thiên Ca, cảm khái nói: "Cô chạy nhanh thật đấy, suýt chút nữa là tôi đã không đuổi kịp được cô rồi."
Giang Thiên Ca liếc anh ấy một cái, muốn nói với anh ấy một câu rằng: "Cậu vốn dĩ cũng không đuổi kịp được, đúng không?", nhưng nghĩ đến chuyện cô còn phải nhờ cậy anh ấy, đành không vạch trần anh ấy nữa.
Mặc dù Giang Thiên Ca không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế thì cô là một đứa mù đường.
Bình thường khi đến một địa điểm mới, sẽ tự có ý thức chú ý đến các biển báo ở hai bên đường để tránh cho bản thân bị lạc. Nhưng vừa rồi cô chỉ lo đuổi theo tên trộm, không thèm đọc biển báo trên đường, nếu để cô đi ra ngoài một mình, không biết sẽ phải mất bao lâu.
Nhìn con hẻm nhiều nhánh rẽ trước mặt, Giang Thiên Ca chớp mắt, nhìn Lục Tự Văn, đề nghị:
"Chúng ta cùng nhau trở về đi. Bạn của cậu chắc vẫn đang đợi cậu ở cổng Ngự Đức Phường đấy."
Lục Tự Văn không biết Giang Thiên Ca có ý khác, anh ấy gật đầu đồng ý, còn khiêm tốn để Giang Thiên Ca đi trước.
Giang Thiên Ca không còn cách nào, cô sóng vai cùng anh ấy đi tới, mỗi khi đến ngã ba đường, đều bình tĩnh giảm tốc độ, để Lục Tự Văn đi trước. Bằng cách này, cả hai đã trở thành một người bạn đồng hành rất hòa hợp ăn ý.
Tuy nhiên, trong mắt người ngoài thì lại là một câu chuyện khác.
Ngày nay, tuy nam nữ không phải đi bộ cách nhau hai, ba mét như những năm trước, nhưng khi nam nữ ở chung vẫn phải chú ý đến phép tắc chừng mực.
Nói chung, một người đàn ông và một người phụ nữ đi cạnh nhau, nếu không phải là có quan hệ thân thích thì chính là đang trong mối quan hệ yêu đương.
Tùy ý giương mắt lên, Lục Chính Tây nhìn thấy bóng người trước mặt, cũng không hề để tâm.
Đang định quay đi, anh lại chăm chú nhìn hai bóng người bên đường. Một trong hai nhân vật đó là cháu trai của anh.
Mà người còn lại chính là người mà vài giờ trước anh vẫn còn cảnh giác.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Đây chắc hẳn là đồ anh ta trộm được." Lục Tự Văn nhặt cái túi vải tên trộm vừa mới đánh rơi lên, đưa cho Giang Thiên Ca xem.
Giang Thiên Ca vẫn cau mày nhìn vào tường, có chút không cam tâm, nhưng hiện tại tên trộm đã chạy thoát, có không cam tâm cũng không thể làm gì được. Cô không cầm lấy lấy túi vải mà để Lục Tự Văn tự cầm.
Lục Tự Văn cầm túi vải, nhìn Giang Thiên Ca, cảm khái nói: "Cô chạy nhanh thật đấy, suýt chút nữa là tôi đã không đuổi kịp được cô rồi."
Giang Thiên Ca liếc anh ấy một cái, muốn nói với anh ấy một câu rằng: "Cậu vốn dĩ cũng không đuổi kịp được, đúng không?", nhưng nghĩ đến chuyện cô còn phải nhờ cậy anh ấy, đành không vạch trần anh ấy nữa.
Mặc dù Giang Thiên Ca không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế thì cô là một đứa mù đường.
Bình thường khi đến một địa điểm mới, sẽ tự có ý thức chú ý đến các biển báo ở hai bên đường để tránh cho bản thân bị lạc. Nhưng vừa rồi cô chỉ lo đuổi theo tên trộm, không thèm đọc biển báo trên đường, nếu để cô đi ra ngoài một mình, không biết sẽ phải mất bao lâu.
Nhìn con hẻm nhiều nhánh rẽ trước mặt, Giang Thiên Ca chớp mắt, nhìn Lục Tự Văn, đề nghị:
"Chúng ta cùng nhau trở về đi. Bạn của cậu chắc vẫn đang đợi cậu ở cổng Ngự Đức Phường đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Tự Văn không biết Giang Thiên Ca có ý khác, anh ấy gật đầu đồng ý, còn khiêm tốn để Giang Thiên Ca đi trước.
Giang Thiên Ca không còn cách nào, cô sóng vai cùng anh ấy đi tới, mỗi khi đến ngã ba đường, đều bình tĩnh giảm tốc độ, để Lục Tự Văn đi trước. Bằng cách này, cả hai đã trở thành một người bạn đồng hành rất hòa hợp ăn ý.
Tuy nhiên, trong mắt người ngoài thì lại là một câu chuyện khác.
Ngày nay, tuy nam nữ không phải đi bộ cách nhau hai, ba mét như những năm trước, nhưng khi nam nữ ở chung vẫn phải chú ý đến phép tắc chừng mực.
Nói chung, một người đàn ông và một người phụ nữ đi cạnh nhau, nếu không phải là có quan hệ thân thích thì chính là đang trong mối quan hệ yêu đương.
Tùy ý giương mắt lên, Lục Chính Tây nhìn thấy bóng người trước mặt, cũng không hề để tâm.
Đang định quay đi, anh lại chăm chú nhìn hai bóng người bên đường. Một trong hai nhân vật đó là cháu trai của anh.
Mà người còn lại chính là người mà vài giờ trước anh vẫn còn cảnh giác.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro