Thập Niên 80: Tái Hôn Gây Dựng Lại Gia Đình
Chương 10
2024-11-02 00:45:22
Thiệu Hoa nhận lấy cơm, giúp Thiệu Mỹ Lâm mở nắp hộp, đặt đôi đũa vào tay cô bé nói: "Con ăn chậm một chút. Nghẹn thì uống nước sôi để nguội."
Thiệu Mỹ Lâm xua xua tay, rúc mặt vào hộp cơm ăn như heo con.
Thiệu Hoa mở hộp cơm gà của mình ra, cơm gà quay đựng trong hộp cơm bằng nhôm, vừa mở ra thì thấy bên trong trừ cơm và gà quay còn có chân giò hun khói và rau xanh, nhìn còn rất phong phú.
Dù sao Tần Lệ ăn cũng rất hài lòng, thói quen bồi dưỡng trong quân đội, chưa tới năm phút đã quét sạch một hộp cơm.
Anh đi lấy ca tráng men: "Để tôi giúp pha sữa cho lão nhị đi."
Bất tri bất giác, anh cũng gọi theo Thiệu Hoa, kêu Thiệu Mỹ Lâm Thiệu Mỹ Thiền là lão đại lão nhị.
Thiệu Hoa ngẩng đầu, liếc nhìn anh một cái, chỉ chỉ trên giá hành lý: "Sữa bột đặt ở trên, lấy hai muỗng là đủ."
Cô dùng đũa tách khối thịt chắc mềm nhất phần đùi gà quay ra, đút cho Thiệu Mỹ Thiền. Cái miệng nhỏ của con bé chỉ cần há ra ăn.
Chờ Tần Lệ pha xong sữa, Thiệu Mỹ Thiền cũng đã ăn no được ba phần.
Tần Lệ bưng sữa tới: "Để tôi ôm con bé sang đây đút nhé."
"Không cần đâu, anh đưa sữa cho nó là được, nó sẽ tự uống." Thiệu Hoa nhận lấy ca tráng men từ tay Tần Lệ, đặt vào trong lồng ngực của Thiệu Mỹ Thiền.
Thiệu Mỹ Thiền ôm ca tráng men lên, uống từng ngụm từng ngụm, trên cái miệng nhỏ dính một vòng sữa màu trắng.
Tần Lệ ngồi đối diện Thiệu Mỹ Thiền, cứ như vậy nhìn một đứa bé uống sữa ngon lành, có chút há hốc mồm: "Con bé biết tự uống sữa luôn à?"
"Có gì lạ đâu, cũng đã ba tuổi rồi, không phải mới 5,6 tháng." Thiệu Hoa cạn lời.
Tần Lệ hoài niệm một chút, con trai lớn nhà mình lúc ba tuổi, hình như vẫn còn cần bảo mẫu phải dỗ dành đút cơm.
Anh lắc lắc đầu, không nghĩ nữa.
Dư quang liếc thấy hộp nhôm đựng cơm của Thiệu Hoa vẫn còn hơn phân nửa, hỏi: "Sao cô không ăn nữa?"
Thiệu Hoa nghĩ thầm, bởi vì so với cô làm kém xa, cũng không biết có phải cho nhiều nước tương quá hay không mà ăn vừa dai vừa mặn, cũng mệt cho Tần Lệ có thể ăn ngon lành như thế.
Trong lòng nghĩ gì, ngoài miệng cũng nói vậy: "Hương vị không ngon lắm, kém xa tôi làm."
Tần Lệ bật cười: "Đây là cơm xe lửa, bao nhiêu người thiết tha mơ ước đấy. Có mấy người cố ý ngồi một chuyến xe lửa chỉ để ăn bữa cơm này. Cô còn chê không ngon."
Thiệu Hoa bĩu môi, đừng nói cơm xe lửa, cơm máy bay cô cũng ăn rồi.
Tần Lệ đột nhiên nghĩ đến, lúc đi xem mắt Thiệu Hoa có nói với anh trước kia cô làm đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh, chẳng lẽ Thiệu Hoa làm cơm thật sự còn ngon hơn cơm xe lửa?
Thiệu Hoa chỉ nhìn một cái cũng đoán được anh đang suy nghĩ gì. "Cơm tôi làm chắc chắn ngon hơn cơm xe lửa."
Tần Lệ buột miệng thốt ra: "Tôi không tin."
Thiệu Hoa híp mắt lại, tính kế trong lòng: "Thế, nếu như tôi nói thật thì sao?"
Tần Lệ nghẹn lời: "Thì tôi sẽ bao hết việc nhà trong một tháng."
Thiệu Hoa hài lòng cười cười, vươn ngón trỏ vờ chỉ chỉ anh: "Nói như vậy là anh xong rồi."
Tần Lệ: "Thế nếu như cô thua thì sao?"
"Cũng giống như anh thôi."
"Thành giao!"
Tần Lệ cũng cười, liền tính kể cả cơm Thiệu Hoa làm thật sự ngon hơn cơm trên xe lửa thì sao, ăn xong kết quả thế nào còn chẳng phải dựa vào lời anh nói à. Việc nhà một tháng Thiệu Hoa chắc chắn xong rồi.
---
Hai ngày một đêm trôi qua rất nhanh, xe lửa đã tới Kỳ thị.
Xuống tàu, Thiệu Hoa sắc mặt trắng bệch. "Tới đảo Hoàng Nhi cũng phải ngồi xe lửa à?"
Ghế cứng trên xe lửa xanh cô ngồi hai hôm eo cũng đau nhức muốn gãy, ban ngày đều là tiếng đánh bài và hò hét, tới ban đêm là tiếng ngáy, làm cô như bị tra tấn.
"Không phải, ngồi thuyền." Tần Lệ nói.
Thiệu Hoa cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, lên tinh thần lại: "Kiểm tra lại đồ đạc xem có bỏ quên gì không, không có thì đi thôi."
Cô nghe từ lời Tần Lệ kể, Tần Hải và vợ Hà Hồng Lệ đều là giáo viên, hai người họ sinh được một đứa con trai, cả nhà đang sống ở nhà ngang tập thể do đơn vị phân.
Lúc tới nơi, Tần Lệ ấn chuông cửa.
Chưa tới một lúc sau, liền nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nữ: "Ai đấy?"
Tần Lệ cao giọng: "Chị dâu, là em đây."
"Là chú nhỏ đấy à, mau vào nhà đi." Hà Hồng Lệ chạy ra mở cửa.
Tần Lệ đặt hành lý xuống. "Chị dâu, Tần Lỗi và Tần Hâm đâu ạ?"
Hà Hồng Lệ nghiêng người sang một bên cửa đáp: "Tiểu Lỗi đang ở bên trong làm bài tập, Tiểu Hâm hôm nay trong người thấy không thoải mái nên anh trai chú đưa thằng bé đến bệnh viện rồi, một lát nữa sẽ về."
Thiệu Mỹ Lâm xua xua tay, rúc mặt vào hộp cơm ăn như heo con.
Thiệu Hoa mở hộp cơm gà của mình ra, cơm gà quay đựng trong hộp cơm bằng nhôm, vừa mở ra thì thấy bên trong trừ cơm và gà quay còn có chân giò hun khói và rau xanh, nhìn còn rất phong phú.
Dù sao Tần Lệ ăn cũng rất hài lòng, thói quen bồi dưỡng trong quân đội, chưa tới năm phút đã quét sạch một hộp cơm.
Anh đi lấy ca tráng men: "Để tôi giúp pha sữa cho lão nhị đi."
Bất tri bất giác, anh cũng gọi theo Thiệu Hoa, kêu Thiệu Mỹ Lâm Thiệu Mỹ Thiền là lão đại lão nhị.
Thiệu Hoa ngẩng đầu, liếc nhìn anh một cái, chỉ chỉ trên giá hành lý: "Sữa bột đặt ở trên, lấy hai muỗng là đủ."
Cô dùng đũa tách khối thịt chắc mềm nhất phần đùi gà quay ra, đút cho Thiệu Mỹ Thiền. Cái miệng nhỏ của con bé chỉ cần há ra ăn.
Chờ Tần Lệ pha xong sữa, Thiệu Mỹ Thiền cũng đã ăn no được ba phần.
Tần Lệ bưng sữa tới: "Để tôi ôm con bé sang đây đút nhé."
"Không cần đâu, anh đưa sữa cho nó là được, nó sẽ tự uống." Thiệu Hoa nhận lấy ca tráng men từ tay Tần Lệ, đặt vào trong lồng ngực của Thiệu Mỹ Thiền.
Thiệu Mỹ Thiền ôm ca tráng men lên, uống từng ngụm từng ngụm, trên cái miệng nhỏ dính một vòng sữa màu trắng.
Tần Lệ ngồi đối diện Thiệu Mỹ Thiền, cứ như vậy nhìn một đứa bé uống sữa ngon lành, có chút há hốc mồm: "Con bé biết tự uống sữa luôn à?"
"Có gì lạ đâu, cũng đã ba tuổi rồi, không phải mới 5,6 tháng." Thiệu Hoa cạn lời.
Tần Lệ hoài niệm một chút, con trai lớn nhà mình lúc ba tuổi, hình như vẫn còn cần bảo mẫu phải dỗ dành đút cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh lắc lắc đầu, không nghĩ nữa.
Dư quang liếc thấy hộp nhôm đựng cơm của Thiệu Hoa vẫn còn hơn phân nửa, hỏi: "Sao cô không ăn nữa?"
Thiệu Hoa nghĩ thầm, bởi vì so với cô làm kém xa, cũng không biết có phải cho nhiều nước tương quá hay không mà ăn vừa dai vừa mặn, cũng mệt cho Tần Lệ có thể ăn ngon lành như thế.
Trong lòng nghĩ gì, ngoài miệng cũng nói vậy: "Hương vị không ngon lắm, kém xa tôi làm."
Tần Lệ bật cười: "Đây là cơm xe lửa, bao nhiêu người thiết tha mơ ước đấy. Có mấy người cố ý ngồi một chuyến xe lửa chỉ để ăn bữa cơm này. Cô còn chê không ngon."
Thiệu Hoa bĩu môi, đừng nói cơm xe lửa, cơm máy bay cô cũng ăn rồi.
Tần Lệ đột nhiên nghĩ đến, lúc đi xem mắt Thiệu Hoa có nói với anh trước kia cô làm đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh, chẳng lẽ Thiệu Hoa làm cơm thật sự còn ngon hơn cơm xe lửa?
Thiệu Hoa chỉ nhìn một cái cũng đoán được anh đang suy nghĩ gì. "Cơm tôi làm chắc chắn ngon hơn cơm xe lửa."
Tần Lệ buột miệng thốt ra: "Tôi không tin."
Thiệu Hoa híp mắt lại, tính kế trong lòng: "Thế, nếu như tôi nói thật thì sao?"
Tần Lệ nghẹn lời: "Thì tôi sẽ bao hết việc nhà trong một tháng."
Thiệu Hoa hài lòng cười cười, vươn ngón trỏ vờ chỉ chỉ anh: "Nói như vậy là anh xong rồi."
Tần Lệ: "Thế nếu như cô thua thì sao?"
"Cũng giống như anh thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thành giao!"
Tần Lệ cũng cười, liền tính kể cả cơm Thiệu Hoa làm thật sự ngon hơn cơm trên xe lửa thì sao, ăn xong kết quả thế nào còn chẳng phải dựa vào lời anh nói à. Việc nhà một tháng Thiệu Hoa chắc chắn xong rồi.
---
Hai ngày một đêm trôi qua rất nhanh, xe lửa đã tới Kỳ thị.
Xuống tàu, Thiệu Hoa sắc mặt trắng bệch. "Tới đảo Hoàng Nhi cũng phải ngồi xe lửa à?"
Ghế cứng trên xe lửa xanh cô ngồi hai hôm eo cũng đau nhức muốn gãy, ban ngày đều là tiếng đánh bài và hò hét, tới ban đêm là tiếng ngáy, làm cô như bị tra tấn.
"Không phải, ngồi thuyền." Tần Lệ nói.
Thiệu Hoa cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, lên tinh thần lại: "Kiểm tra lại đồ đạc xem có bỏ quên gì không, không có thì đi thôi."
Cô nghe từ lời Tần Lệ kể, Tần Hải và vợ Hà Hồng Lệ đều là giáo viên, hai người họ sinh được một đứa con trai, cả nhà đang sống ở nhà ngang tập thể do đơn vị phân.
Lúc tới nơi, Tần Lệ ấn chuông cửa.
Chưa tới một lúc sau, liền nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nữ: "Ai đấy?"
Tần Lệ cao giọng: "Chị dâu, là em đây."
"Là chú nhỏ đấy à, mau vào nhà đi." Hà Hồng Lệ chạy ra mở cửa.
Tần Lệ đặt hành lý xuống. "Chị dâu, Tần Lỗi và Tần Hâm đâu ạ?"
Hà Hồng Lệ nghiêng người sang một bên cửa đáp: "Tiểu Lỗi đang ở bên trong làm bài tập, Tiểu Hâm hôm nay trong người thấy không thoải mái nên anh trai chú đưa thằng bé đến bệnh viện rồi, một lát nữa sẽ về."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro