Thập Niên 80: Tái Hôn Gây Dựng Lại Gia Đình
Chương 19
2024-11-02 00:45:22
Lại nhìn sang hai anh em Tần Lỗi và Tần Hâm, áo Tần Lỗi mặc đã ngắn đến ngang rốn như áo crop top, áo màu trắng không biết bao lâu chưa được giặt sạch, đã chuyển sang màu cháo lòng.
Tần Hâm thì lại càng tả tơi, quần áo trên người không phải vá chỗ này thì bung chỉ chỗ kia, trên mông còn thủng hai lỗ nhỏ.
Tần Lỗi thẹn thùng cúi đầu, Tần Hâm thì không được tự nhiên mà kéo vạt áo xuống muốn che chỗ quần rách.
Lông mày Tần Lệ nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, hai hình ảnh tương phản đối lập, một bên là Thiệu Mỹ Lâm Thiệu Mỹ Thiền như thiên kim tiểu thư tới từ thành phố lớn, còn hai đứa con trai anh thì nhìn như ăn mày được nhặt ra từ trong ổ khất cái.
Thiệu Hoa vờ như không thấy gì, hỏi anh: "Đêm nay chúng ta ngủ thế nào đây?"
Tần Lệ lấy lại tinh thần: "Lão đại với lão tam ngủ giường tầng ở phòng bọn nó bên kia, lão nhị ngủ phòng sát vách hai anh em, tôi đã dặn Tiểu Hồ đi đánh cái giường gỗ mới rồi, chăn gối cũng giặt sạch sẽ cả rồi."
Thiệu Hoa thấy anh làm việc chu đáo, thoả đáng thì rất vừa lòng, tiếp lời: "Lão tứ tối nay ngủ cùng hai chúng ta."
Tần Lệ dừng một chút rồi "Ừ" một tiếng.
Lão tứ ngủ chung với hai vợ chồng bọn họ cũng tốt, thứ nhất con bé mới ba tuổi, để đứa trẻ nhỏ như vậy tự mình ngủ bọn họ cũng không yên tâm. Còn thứ hai à.... Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đêm nay là đêm đầu tiên anh với Thiệu Hoa chung chăn gối. Nói thật, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
An bài xong xuôi, Thiệu Hoa dẫn bốn đứa bé lên lầu hai. "Lão đại, con để ý lão tam, buổi tối đừng để em đạp chăn."
Tần Lỗi gật đầu thật mạnh: "Dì Thiệu, con nhớ rồi ạ."
"Lão nhị, đêm nay là đêm đầu tiên con ngủ một mình, buổi tối đi WC thì nhớ bật đèn lầu một, nếu sợ có thể gõ cửa phòng mẹ với chú Tần để mẹ dẫn con đi."
Thiệu Mỹ Lâm tay ôm búp bê vải: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Con cố ý buổi tối không uống nhiều nước rồi, chắc chắn sẽ không đi vệ sinh đâu."
Thiệu Hoa liếc mắt nhìn con bé một cái: "Thế buổi tối đừng có mà gõ cửa phòng chúng ta."
Thiệu Mỹ Lâm chớp chớp mắt: "Xem như con chưa nói gì."
Lão nhị ngủ luôn luôn thành thật, ban đêm cũng không đá loạn chăn nên Thiệu Hoa không dặn dò gì thêm.
Dàn xếp xong xuôi, Tần Lệ và Thiệu Hoa nhìn chằm chằm ba đứa bé lên giường, đắp chăn cho bọn trẻ đàng hoàng, nghe được bọn trẻ phát ra tiếng ngáy thật nhỏ, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại trở về phòng mình.
Gian phòng này của Tần Lệ là phòng ngủ chính, so với ba gian phòng kia phải rộng hơn gấp đôi. Bài trí trong phòng rất đơn giản, ở giữa đặt một chiếc giường lớn, dựa sát vách tường cạnh cửa sổ là một cái bàn trang điểm kiểu cũ, trên bàn trang điểm cũng không có chai lọ vại bình gì, ngược lại có mấy tập thơ bìa ngoài đã ố vàng.
Tần Lệ theo ánh mắt của Thiệu Hoa nhìn đến mấy quyển sách trên bàn trang điểm kia, ngữ khí bình đạm: "Đi ngủ sớm đi, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi."
Thiệu Mỹ Thiền ngủ say sữa gục đầu trên vai mẹ, Thiệu Hoa bế con bé lên giường, đặt nằm giữa hai vợ chồng.
Kéo tắt công tắc đèn bàn, trong phòng nháy mắt tối sầm lại. "Ngủ đi."
---
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Hoa bị tiếng gà gáy cách vách đánh thức.
Cô dụi dụi mắt, lay tỉnh Tần Lệ. "Dậy đi."
Tần Lệ xoay người ngồi dậy như con diều hâu, chưa tới một phút đã tỉnh hẳn: "Chào buổi sáng."
Thiệu Hoa híp nửa mắt nhìn anh: "Chào buổi sáng."
Tần Lệ tập trung nhìn kỹ lại liền hoảng sợ, dưới mắt Thiệu Hoa treo hai quầng thâm thật lớn, nhìn giống như gấu trúc quốc bảo.
Anh cố nín cười, âm điệu cũng thay đổi: "Sao thế, tối qua ngủ không ngon à?"
Thiệu Hoa hữu khí vô lực thì thào: "Cũng mệt cho anh có thể ngủ say được thế." Cô chỉ vào cái màn màu trắng: "Đây là cái gì?"
"Màn, màn chống muỗi." Tần Lệ đáp luôn không cần nghĩ ngợi.
"Thế anh có nghe thấy tiếng muỗi ở bên tai vo ve hoà tấu cả đêm không?"
Tần Lễ ngoáy ngoáy lỗ tai: "Có mà, cái này thì quen rồi. Đảo Hoàng Nhi bên này là hải đảo lại có cả rừng cây, nhiều muỗi là chuyện bình thường. Em quen dần là được, với cả không phải còn có màn à, muỗi cũng không cắn đến chúng ta."
Thiệu Hoa thật sự bội phục tố chất tâm lý của anh, dựng cho anh một ngón tay cái rồi không phản ứng lại nữa, xoay người bế Thiệu Mỹ Thiền lên, rời giường rửa mặt.
Tần Lệ đi theo phía sau cô, trơ mặt hỏi: "Sáng nay ăn cái gì?"
Thiệu Hoa ngồi bên vòi nước, phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, cười: "Uống gió Tây Bắc."
Tần Hâm thì lại càng tả tơi, quần áo trên người không phải vá chỗ này thì bung chỉ chỗ kia, trên mông còn thủng hai lỗ nhỏ.
Tần Lỗi thẹn thùng cúi đầu, Tần Hâm thì không được tự nhiên mà kéo vạt áo xuống muốn che chỗ quần rách.
Lông mày Tần Lệ nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, hai hình ảnh tương phản đối lập, một bên là Thiệu Mỹ Lâm Thiệu Mỹ Thiền như thiên kim tiểu thư tới từ thành phố lớn, còn hai đứa con trai anh thì nhìn như ăn mày được nhặt ra từ trong ổ khất cái.
Thiệu Hoa vờ như không thấy gì, hỏi anh: "Đêm nay chúng ta ngủ thế nào đây?"
Tần Lệ lấy lại tinh thần: "Lão đại với lão tam ngủ giường tầng ở phòng bọn nó bên kia, lão nhị ngủ phòng sát vách hai anh em, tôi đã dặn Tiểu Hồ đi đánh cái giường gỗ mới rồi, chăn gối cũng giặt sạch sẽ cả rồi."
Thiệu Hoa thấy anh làm việc chu đáo, thoả đáng thì rất vừa lòng, tiếp lời: "Lão tứ tối nay ngủ cùng hai chúng ta."
Tần Lệ dừng một chút rồi "Ừ" một tiếng.
Lão tứ ngủ chung với hai vợ chồng bọn họ cũng tốt, thứ nhất con bé mới ba tuổi, để đứa trẻ nhỏ như vậy tự mình ngủ bọn họ cũng không yên tâm. Còn thứ hai à.... Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đêm nay là đêm đầu tiên anh với Thiệu Hoa chung chăn gối. Nói thật, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
An bài xong xuôi, Thiệu Hoa dẫn bốn đứa bé lên lầu hai. "Lão đại, con để ý lão tam, buổi tối đừng để em đạp chăn."
Tần Lỗi gật đầu thật mạnh: "Dì Thiệu, con nhớ rồi ạ."
"Lão nhị, đêm nay là đêm đầu tiên con ngủ một mình, buổi tối đi WC thì nhớ bật đèn lầu một, nếu sợ có thể gõ cửa phòng mẹ với chú Tần để mẹ dẫn con đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiệu Mỹ Lâm tay ôm búp bê vải: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Con cố ý buổi tối không uống nhiều nước rồi, chắc chắn sẽ không đi vệ sinh đâu."
Thiệu Hoa liếc mắt nhìn con bé một cái: "Thế buổi tối đừng có mà gõ cửa phòng chúng ta."
Thiệu Mỹ Lâm chớp chớp mắt: "Xem như con chưa nói gì."
Lão nhị ngủ luôn luôn thành thật, ban đêm cũng không đá loạn chăn nên Thiệu Hoa không dặn dò gì thêm.
Dàn xếp xong xuôi, Tần Lệ và Thiệu Hoa nhìn chằm chằm ba đứa bé lên giường, đắp chăn cho bọn trẻ đàng hoàng, nghe được bọn trẻ phát ra tiếng ngáy thật nhỏ, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại trở về phòng mình.
Gian phòng này của Tần Lệ là phòng ngủ chính, so với ba gian phòng kia phải rộng hơn gấp đôi. Bài trí trong phòng rất đơn giản, ở giữa đặt một chiếc giường lớn, dựa sát vách tường cạnh cửa sổ là một cái bàn trang điểm kiểu cũ, trên bàn trang điểm cũng không có chai lọ vại bình gì, ngược lại có mấy tập thơ bìa ngoài đã ố vàng.
Tần Lệ theo ánh mắt của Thiệu Hoa nhìn đến mấy quyển sách trên bàn trang điểm kia, ngữ khí bình đạm: "Đi ngủ sớm đi, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi."
Thiệu Mỹ Thiền ngủ say sữa gục đầu trên vai mẹ, Thiệu Hoa bế con bé lên giường, đặt nằm giữa hai vợ chồng.
Kéo tắt công tắc đèn bàn, trong phòng nháy mắt tối sầm lại. "Ngủ đi."
---
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Hoa bị tiếng gà gáy cách vách đánh thức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô dụi dụi mắt, lay tỉnh Tần Lệ. "Dậy đi."
Tần Lệ xoay người ngồi dậy như con diều hâu, chưa tới một phút đã tỉnh hẳn: "Chào buổi sáng."
Thiệu Hoa híp nửa mắt nhìn anh: "Chào buổi sáng."
Tần Lệ tập trung nhìn kỹ lại liền hoảng sợ, dưới mắt Thiệu Hoa treo hai quầng thâm thật lớn, nhìn giống như gấu trúc quốc bảo.
Anh cố nín cười, âm điệu cũng thay đổi: "Sao thế, tối qua ngủ không ngon à?"
Thiệu Hoa hữu khí vô lực thì thào: "Cũng mệt cho anh có thể ngủ say được thế." Cô chỉ vào cái màn màu trắng: "Đây là cái gì?"
"Màn, màn chống muỗi." Tần Lệ đáp luôn không cần nghĩ ngợi.
"Thế anh có nghe thấy tiếng muỗi ở bên tai vo ve hoà tấu cả đêm không?"
Tần Lễ ngoáy ngoáy lỗ tai: "Có mà, cái này thì quen rồi. Đảo Hoàng Nhi bên này là hải đảo lại có cả rừng cây, nhiều muỗi là chuyện bình thường. Em quen dần là được, với cả không phải còn có màn à, muỗi cũng không cắn đến chúng ta."
Thiệu Hoa thật sự bội phục tố chất tâm lý của anh, dựng cho anh một ngón tay cái rồi không phản ứng lại nữa, xoay người bế Thiệu Mỹ Thiền lên, rời giường rửa mặt.
Tần Lệ đi theo phía sau cô, trơ mặt hỏi: "Sáng nay ăn cái gì?"
Thiệu Hoa ngồi bên vòi nước, phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, cười: "Uống gió Tây Bắc."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro