Thập Niên 80: Tái Hôn Gây Dựng Lại Gia Đình
Chương 20
2024-11-02 00:45:22
"Sao lại thế?" Tần Lệ khó hiểu.
"Bởi vì tôi không muốn làm việc nhà, lười rửa chén. Vậy nên tôi quyết định từ hôm nay trở đi, mỗi bữa chỉ cần nấu một món là được." Thiệu Hoa lạnh lùng nói.
"Ơ, đầu bếp Thiệu, không phải em còn ghi hận chuyện tối qua để em phải làm việc nhà một tháng đấy chứ?" Tần Lệ cẩn thận nhìn qua sắc mặt cô, lại bổ sung: "Cùng lắm thì tối nay để tôi rửa bát."
"Là anh tự nói đấy nhé." Thiệu Hoa vắt khô khăn lông lau mặt cho Thiệu Mỹ Thiền.
Thiệu Mỹ Lâm ló đầu ra từ cửa sổ trên phòng lầu hai: "Mới sáng sớm tinh mơ đã nghe thấy tiếng hai người đấu võ mồm dưới nhà, con thì không ngại, nhưng mà làm ồn đến hàng xóm thì làm sao bây giờ."
Vừa nói, con bé vừa rung đùi đắc ý, dáng vẻ như người lớn.
Thiệu Hoa ngẩng đầu nhìn con gái: "Lão nhị tỉnh rồi à, mau xuống đây, mẹ có cái này hay lắm cho con xem."
Thiệu Mỹ Lâm xoay chuyển tròng mắt. "Mẹ định lừa con xuống rồi đánh con chứ gì, con không mắc lừa đâu."
Thiệu Hoa: "Con cũng thông minh đấy, nhưng có bản lĩnh thì cả ngày hôm nay con đừng xuống."
Thiệu Mỹ Lâm làm cái mặt quỷ, liền đóng cửa sổ lại.
Đến 6 giờ sáng, Tần Lỗi và Tần Hâm cũng đã tỉnh. Thiệu Mỹ Lâm đi theo sau bọn họ, bước một bước lại dừng lại ba giây, vừa đi vừa nhìn trái phải xung quanh, sợ bị Thiệu Hoa bắt được tét mông.
Thiệu Hoa bận rộn trong phòng bếp, vừa ngẩng mặt lên thì nhìn thấy cái dáng vẻ không có tiền đồ kia của con bé. "Lão nhị, con còn quấy rối nữa thì khỏi phải ăn sáng luôn."
Khuôn mặt nhỏ của Thiệu Mỹ Lâm liền nặn ra một nụ cười, ngoan ngoãn ngồi lên ghế, hai tay đặt lên đầu gối. "Mẹ, con ngoan rồi ạ."
Thấy con bé đã an phận, Thiệu Hoa tiếp tục làm bữa sáng.
Tối qua nấu rất nhiều đồ ăn nên còn chưa động đến khoai lang và khô bò Hà Hồng Lệ đóng gói cho.
Sáng nay Thiệu Hoa quyết định nấu cháo khoai lang và thạch vảy cá nấu đông, vảy cá là từ con cá trắm cỏ ngày hôm qua đánh xuống, tối qua trước lúc đi ngủ cô đã rửa sạch vảy cá cho vào nồi nước, lại thêm rượu gia vị, gừng, hành, bật lửa to đun gần một tiếng. Sau khi đun xong thì vớt bỏ vảy cá và lọc qua rồi đặt ngoài cửa sổ qua đêm để vảy cá tự đông lại, hiện tại vừa vặn có thể ăn được.
Thạch vảy cá nấu đông có màu trắng như thạch trái cây, dùng dao cắt thành từng miếng vuông nhỏ, cho thêm nước sốt đã pha sẵn vào quấy đều, lại rắc hành lá lên.
Thạch vảy cá vừa được bưng ra, cái miệng nhỏ của Thiệu Mỹ Lâm đã bắt đầu hỏi luyên thuyên: "Mẹ, đây là món gì, hôm qua nhà mình có mua cái này sao?"
"Còn không phải đã đáp ứng làm cá ba món cho con à. Hôm qua xương cá hầm canh, thịt cá làm thịt viên, còn lại vảy cá. Sáng nay làm thạch vảy cá nấu đông cho các con." Thiệu Hoa vừa múc cháo khoai lang vừa trả lời.
Tần Lệ vươn đũa, thạch vảy cá này trơn thật, thiếu chút nữa anh không gắp được.
Cho vào miệng, nước sốt mặn ngọt vừa miệng rất hợp với thạch vảy cá đông trong suốt mềm dẻo, ngon miệng lại khai vị.
Ăn xong một miếng, anh liền buông đũa xuống, đổi sang dùng thìa múc, vừa ăn vừa nói: "Vì món thạch vảy cá nấu đông này, hôm nay rửa bát cũng xứng đáng."
Thiệu Mỹ Lâm múc một thìa thạch vảy cá cho vào miệng nhai nhai: "Cái này thật sự làm từ vảy cá ạ, sao con thấy còn ngon hơn cả cơm da heo nấu đông trên xe lửa nhỉ?"
Tần Lệ dừng lại, thầm tính toán.
Một cân thịt heo giá gần bốn đồng, da heo cũng không nhiều, giá cả không rẻ.
Vảy cá thì khỏi phải nói, ra chợ đến mấy quầy bán hải sản, phỏng chừng chỉ cần một mao tiền là có thể mua cả rổ, mà có khi người ta còn không cần tiền, tặng miễn phí cho luôn.
Lập tức mở lời: "Sau này chúng ta sáng nào cũng ăn thạch vảy cá này nhé."
Thiệu Hoa không thèm phản ứng lại anh, thật ra nãy giờ cô chú ý tới Tần Lỗi hôm nay lại mặc áo dài tay khác thường. Tay áo cũ bị ngắn, lộ ra một đoạn cánh tay, thằng bé còn ra sức kéo tay áo xuống.
Nhưng tay áo đã ngắn đến như vậy rồi, nên có kéo xuống cũng không thể che hết mấy chấm đỏ trên cổ tay, vừa nhìn là biết dấu vết bị muỗi cắn.
"Tối hôm qua con bị muỗi cắn à à?" Thiệu Hoa đứng dậy, từ hành lý lấy ra hộp cao con hổ bé bằng đồng xu, mở cái nắp đỏ dùng ngón út moi ra một ít cao màu trắng: "Con đưa tay đây."
Tần Lỗi liếc nhìn sắc mặt Tần Lệ rồi mới cẩn thận vươn tay ra.
Thiệu Hoa bắt lấy cánh tay nhỏ của cậu bé vén tay áo lên, cánh tay gầy gò mọc đầy nốt đỏ. Nếu người bị hội chứng sợ lỗ mà nhìn thấy, thể nào cũng sẽ bị doạ cho ngất xỉu.
"Bởi vì tôi không muốn làm việc nhà, lười rửa chén. Vậy nên tôi quyết định từ hôm nay trở đi, mỗi bữa chỉ cần nấu một món là được." Thiệu Hoa lạnh lùng nói.
"Ơ, đầu bếp Thiệu, không phải em còn ghi hận chuyện tối qua để em phải làm việc nhà một tháng đấy chứ?" Tần Lệ cẩn thận nhìn qua sắc mặt cô, lại bổ sung: "Cùng lắm thì tối nay để tôi rửa bát."
"Là anh tự nói đấy nhé." Thiệu Hoa vắt khô khăn lông lau mặt cho Thiệu Mỹ Thiền.
Thiệu Mỹ Lâm ló đầu ra từ cửa sổ trên phòng lầu hai: "Mới sáng sớm tinh mơ đã nghe thấy tiếng hai người đấu võ mồm dưới nhà, con thì không ngại, nhưng mà làm ồn đến hàng xóm thì làm sao bây giờ."
Vừa nói, con bé vừa rung đùi đắc ý, dáng vẻ như người lớn.
Thiệu Hoa ngẩng đầu nhìn con gái: "Lão nhị tỉnh rồi à, mau xuống đây, mẹ có cái này hay lắm cho con xem."
Thiệu Mỹ Lâm xoay chuyển tròng mắt. "Mẹ định lừa con xuống rồi đánh con chứ gì, con không mắc lừa đâu."
Thiệu Hoa: "Con cũng thông minh đấy, nhưng có bản lĩnh thì cả ngày hôm nay con đừng xuống."
Thiệu Mỹ Lâm làm cái mặt quỷ, liền đóng cửa sổ lại.
Đến 6 giờ sáng, Tần Lỗi và Tần Hâm cũng đã tỉnh. Thiệu Mỹ Lâm đi theo sau bọn họ, bước một bước lại dừng lại ba giây, vừa đi vừa nhìn trái phải xung quanh, sợ bị Thiệu Hoa bắt được tét mông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiệu Hoa bận rộn trong phòng bếp, vừa ngẩng mặt lên thì nhìn thấy cái dáng vẻ không có tiền đồ kia của con bé. "Lão nhị, con còn quấy rối nữa thì khỏi phải ăn sáng luôn."
Khuôn mặt nhỏ của Thiệu Mỹ Lâm liền nặn ra một nụ cười, ngoan ngoãn ngồi lên ghế, hai tay đặt lên đầu gối. "Mẹ, con ngoan rồi ạ."
Thấy con bé đã an phận, Thiệu Hoa tiếp tục làm bữa sáng.
Tối qua nấu rất nhiều đồ ăn nên còn chưa động đến khoai lang và khô bò Hà Hồng Lệ đóng gói cho.
Sáng nay Thiệu Hoa quyết định nấu cháo khoai lang và thạch vảy cá nấu đông, vảy cá là từ con cá trắm cỏ ngày hôm qua đánh xuống, tối qua trước lúc đi ngủ cô đã rửa sạch vảy cá cho vào nồi nước, lại thêm rượu gia vị, gừng, hành, bật lửa to đun gần một tiếng. Sau khi đun xong thì vớt bỏ vảy cá và lọc qua rồi đặt ngoài cửa sổ qua đêm để vảy cá tự đông lại, hiện tại vừa vặn có thể ăn được.
Thạch vảy cá nấu đông có màu trắng như thạch trái cây, dùng dao cắt thành từng miếng vuông nhỏ, cho thêm nước sốt đã pha sẵn vào quấy đều, lại rắc hành lá lên.
Thạch vảy cá vừa được bưng ra, cái miệng nhỏ của Thiệu Mỹ Lâm đã bắt đầu hỏi luyên thuyên: "Mẹ, đây là món gì, hôm qua nhà mình có mua cái này sao?"
"Còn không phải đã đáp ứng làm cá ba món cho con à. Hôm qua xương cá hầm canh, thịt cá làm thịt viên, còn lại vảy cá. Sáng nay làm thạch vảy cá nấu đông cho các con." Thiệu Hoa vừa múc cháo khoai lang vừa trả lời.
Tần Lệ vươn đũa, thạch vảy cá này trơn thật, thiếu chút nữa anh không gắp được.
Cho vào miệng, nước sốt mặn ngọt vừa miệng rất hợp với thạch vảy cá đông trong suốt mềm dẻo, ngon miệng lại khai vị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn xong một miếng, anh liền buông đũa xuống, đổi sang dùng thìa múc, vừa ăn vừa nói: "Vì món thạch vảy cá nấu đông này, hôm nay rửa bát cũng xứng đáng."
Thiệu Mỹ Lâm múc một thìa thạch vảy cá cho vào miệng nhai nhai: "Cái này thật sự làm từ vảy cá ạ, sao con thấy còn ngon hơn cả cơm da heo nấu đông trên xe lửa nhỉ?"
Tần Lệ dừng lại, thầm tính toán.
Một cân thịt heo giá gần bốn đồng, da heo cũng không nhiều, giá cả không rẻ.
Vảy cá thì khỏi phải nói, ra chợ đến mấy quầy bán hải sản, phỏng chừng chỉ cần một mao tiền là có thể mua cả rổ, mà có khi người ta còn không cần tiền, tặng miễn phí cho luôn.
Lập tức mở lời: "Sau này chúng ta sáng nào cũng ăn thạch vảy cá này nhé."
Thiệu Hoa không thèm phản ứng lại anh, thật ra nãy giờ cô chú ý tới Tần Lỗi hôm nay lại mặc áo dài tay khác thường. Tay áo cũ bị ngắn, lộ ra một đoạn cánh tay, thằng bé còn ra sức kéo tay áo xuống.
Nhưng tay áo đã ngắn đến như vậy rồi, nên có kéo xuống cũng không thể che hết mấy chấm đỏ trên cổ tay, vừa nhìn là biết dấu vết bị muỗi cắn.
"Tối hôm qua con bị muỗi cắn à à?" Thiệu Hoa đứng dậy, từ hành lý lấy ra hộp cao con hổ bé bằng đồng xu, mở cái nắp đỏ dùng ngón út moi ra một ít cao màu trắng: "Con đưa tay đây."
Tần Lỗi liếc nhìn sắc mặt Tần Lệ rồi mới cẩn thận vươn tay ra.
Thiệu Hoa bắt lấy cánh tay nhỏ của cậu bé vén tay áo lên, cánh tay gầy gò mọc đầy nốt đỏ. Nếu người bị hội chứng sợ lỗ mà nhìn thấy, thể nào cũng sẽ bị doạ cho ngất xỉu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro