Thập Niên 80: Tái Hôn Gây Dựng Lại Gia Đình
Chương 25
2024-11-02 00:45:22
Mẹ Triệu Tùng thấy Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Mỹ Thiền là con gái, không phải cháu trai nối dõi tông đường cho nhà bà ta, nên thường xuyên cắt xén đồ ăn của hai chị em, mồm miệng cũng không khách khí, ngày nào cũng lải nhải nói hai chị em là hai con quỷ đòi nợ, làm hỏng phong thuỷ tổ tiên nhà họ Triệu, cản đường con trai nhà bà ta.
Lúc Thiệu Mỹ Lâm còn nhỏ, không hiểu nên không phản kháng, chờ đến lúc lớn hơn chút hiểu chuyện rồi, chỉ cần mẹ Triệu Tùng mắng con bé một câu, Thiệu Mỹ Lâm có thể nói lại mười câu, không chịu một tí uỷ khuất nào, mồm mép hẳn là từ những ngày tháng đó luyện ra.
Thiệu Hoa và thím Kim vác rổ lên núi, dọc theo đường đi, gặp không ít người cũng mang theo rổ và xẻng nhỏ giống bọn họ, phỏng chừng đều lên núi hái nấm.
Thím Kim rảo bước nhanh hơn: “Đi nhanh lên, chậm tí nữa chỉ còn mấy cây nhỏ thôi”
Thím ấy vừa đi vừa giới thiệu cho Thiệu Hoa: “Lên núi hái thổ sản, xuống biển bắt hải sản, trên đảo chỗ chúng ta mưa nhiều, mỗi lần mưa xong trên núi sẽ lộ ra rất nhiều nấm, cánh phụ nữ rất thích đi hái nấm, thêm đồ ăn trong nhà.”
Thím Kim có điều còn chưa nói, người đi phần lớn là dân đánh cá, dân trồng rau địa phương, hoặc là giống như bà ấy, người trong gia đình quân nhân lớn tuổi đã từng trải qua thời kỳ nạn đói khó khăn.
Mấy năm nay gia quyến theo tuỳ quân phần lớn là các cô vợ trẻ, tiền lương bộ đội cao, phúc lợi tốt, trên đảo cũng có chợ bán thức ăn nên chướng mắt mấy thứ hoang dã trên núi này.
Thiệu Hoa nghe đến hăng say, nói đùa: “Cái này không cần phiếu, tí nữa cháu phải tranh thủ hái nhiều mới được.”
Vừa đi vừa nói chuyện, hai thím cháu đã lên đến nơi.
Sau cơn mưa, trong không khí tản ra mùi bùn đất, nhìn thoáng qua, trên mặt đất đầy lá rụng và cành cây khô.
Trong rừng đã không ít người tới, đều đang cúi xuống thu lượm, có mấy người đã hái được không ít nấm trắng trong rổ.
Thím Kim thở dài: “Tới chậm rồi.”
Hai người cũng hoà vào đám đông, cúi xuống bắt đầu hái nấm, đáng tiếc nấm bọn họ hái đều là đồ thừa của người khác để lại, hoặc là nhỏ hoặc là thiếu đầu thiếu đuôi.
Thím Kim vỗ đùi, nhỏ giọng nói với Thiệu Hoa: “Tiểu Thiệu à, chúng ta đi theo sau nhặt đồ thừa của người khác cũng không phải cách hay, chút này về còn không đủ xào một đĩa, đi theo thím, thím biết chỗ nào có nhiều nấm.”
Nói xong, bà ấy bỏ tay xuống, kiễng chân nhìn xung quanh, xác định phương hướng rồi dẫn Thiệu Hoa đi vòng qua mấy con đường nhỏ, tới một bãi đất trống có bóng râm sau núi.
“Chỗ này vừa râm mát vừa ẩm ướt, chắn chắn có nhiều nấm.” Thím Kim hài lòng nói.
Thiệu Hoa khom lưng, gạt những chiếc lá rụng ẩm ướt sang một bên, lộ ra một cụm nấm béo trắng, mập mạp, ba cây năm cây mọc một chỗ, nhìn tươi non mơn mởn.
Cô khen ngợi: “Vẫn là thím Kim có cách.”
Trên mặt thím Kim lộ ra tươi cười: “Thím sống lâu hơn cháu bao nhiêu năm, nếu ngay cả đi đâu hái nấm còn không biết thì đúng là vô dụng rồi.”
Hai người trò chuyện nhưng động tác trên tay cũng không chậm chạp, một lúc sau, trong rổ đã chứa đầy nấm thông màu vàng, nấm rơm màu nâu, nấm trắng….
Thiệu Hoa đang hái nấm không ngờ lại phát hiện ra hai cây bạc hà dại.
Cô vội dùng xẻng nhỏ, đào bạc hà lên, cho vào rổ rồi tiếp tục hái tiếp,
Thiệu Hoa mới hái xong một cây nấm, đang định đứng dậy, dưới chân không biết dẫm phải cái gì trơn trượt, suýt nữa thì té ngã.
Cô đứng vững lại rồi cúi xuống nhìn kỹ, thấy thứ gì đó vừa giống nấm vừa giống tảo, mọc cùng với rêu trên đá, từng đám từng đám, màu gần giống như màu đất, nếu không chú ý sẽ bỏ qua.
“Tiểu Thiệu, cháu không sao chứ?” Thím Kim thấy Thiệu Hoa suýt chút nữa té ngã, vội chạy tới đỡ cô.
Thiệu Hoa xua xua tay, nhổ mấy nắm mộc nhĩ dưới đất lên, xoè tay ra: “Thím Kim, thím xem này.”
Thím Kim nhìn qua: “Đây là rau dại gì thế? Mưa xong mọc lẫn với nấm, nhưng không ai hái, gặp phải đều bỏ qua. Không cẩn thận còn dẫm lên ấy.”
Cũng đúng, mộc nhĩ màu nâu giống như màu đất, không để ý thì khó mà phát hiện ra.
Thiệu Hoa cười lắc đầu: “Cái này gọi là mộc nhĩ, chế biến xong ăn ngon không thua gì nấm đâu ạ.”
Lúc Thiệu Mỹ Lâm còn nhỏ, không hiểu nên không phản kháng, chờ đến lúc lớn hơn chút hiểu chuyện rồi, chỉ cần mẹ Triệu Tùng mắng con bé một câu, Thiệu Mỹ Lâm có thể nói lại mười câu, không chịu một tí uỷ khuất nào, mồm mép hẳn là từ những ngày tháng đó luyện ra.
Thiệu Hoa và thím Kim vác rổ lên núi, dọc theo đường đi, gặp không ít người cũng mang theo rổ và xẻng nhỏ giống bọn họ, phỏng chừng đều lên núi hái nấm.
Thím Kim rảo bước nhanh hơn: “Đi nhanh lên, chậm tí nữa chỉ còn mấy cây nhỏ thôi”
Thím ấy vừa đi vừa giới thiệu cho Thiệu Hoa: “Lên núi hái thổ sản, xuống biển bắt hải sản, trên đảo chỗ chúng ta mưa nhiều, mỗi lần mưa xong trên núi sẽ lộ ra rất nhiều nấm, cánh phụ nữ rất thích đi hái nấm, thêm đồ ăn trong nhà.”
Thím Kim có điều còn chưa nói, người đi phần lớn là dân đánh cá, dân trồng rau địa phương, hoặc là giống như bà ấy, người trong gia đình quân nhân lớn tuổi đã từng trải qua thời kỳ nạn đói khó khăn.
Mấy năm nay gia quyến theo tuỳ quân phần lớn là các cô vợ trẻ, tiền lương bộ đội cao, phúc lợi tốt, trên đảo cũng có chợ bán thức ăn nên chướng mắt mấy thứ hoang dã trên núi này.
Thiệu Hoa nghe đến hăng say, nói đùa: “Cái này không cần phiếu, tí nữa cháu phải tranh thủ hái nhiều mới được.”
Vừa đi vừa nói chuyện, hai thím cháu đã lên đến nơi.
Sau cơn mưa, trong không khí tản ra mùi bùn đất, nhìn thoáng qua, trên mặt đất đầy lá rụng và cành cây khô.
Trong rừng đã không ít người tới, đều đang cúi xuống thu lượm, có mấy người đã hái được không ít nấm trắng trong rổ.
Thím Kim thở dài: “Tới chậm rồi.”
Hai người cũng hoà vào đám đông, cúi xuống bắt đầu hái nấm, đáng tiếc nấm bọn họ hái đều là đồ thừa của người khác để lại, hoặc là nhỏ hoặc là thiếu đầu thiếu đuôi.
Thím Kim vỗ đùi, nhỏ giọng nói với Thiệu Hoa: “Tiểu Thiệu à, chúng ta đi theo sau nhặt đồ thừa của người khác cũng không phải cách hay, chút này về còn không đủ xào một đĩa, đi theo thím, thím biết chỗ nào có nhiều nấm.”
Nói xong, bà ấy bỏ tay xuống, kiễng chân nhìn xung quanh, xác định phương hướng rồi dẫn Thiệu Hoa đi vòng qua mấy con đường nhỏ, tới một bãi đất trống có bóng râm sau núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chỗ này vừa râm mát vừa ẩm ướt, chắn chắn có nhiều nấm.” Thím Kim hài lòng nói.
Thiệu Hoa khom lưng, gạt những chiếc lá rụng ẩm ướt sang một bên, lộ ra một cụm nấm béo trắng, mập mạp, ba cây năm cây mọc một chỗ, nhìn tươi non mơn mởn.
Cô khen ngợi: “Vẫn là thím Kim có cách.”
Trên mặt thím Kim lộ ra tươi cười: “Thím sống lâu hơn cháu bao nhiêu năm, nếu ngay cả đi đâu hái nấm còn không biết thì đúng là vô dụng rồi.”
Hai người trò chuyện nhưng động tác trên tay cũng không chậm chạp, một lúc sau, trong rổ đã chứa đầy nấm thông màu vàng, nấm rơm màu nâu, nấm trắng….
Thiệu Hoa đang hái nấm không ngờ lại phát hiện ra hai cây bạc hà dại.
Cô vội dùng xẻng nhỏ, đào bạc hà lên, cho vào rổ rồi tiếp tục hái tiếp,
Thiệu Hoa mới hái xong một cây nấm, đang định đứng dậy, dưới chân không biết dẫm phải cái gì trơn trượt, suýt nữa thì té ngã.
Cô đứng vững lại rồi cúi xuống nhìn kỹ, thấy thứ gì đó vừa giống nấm vừa giống tảo, mọc cùng với rêu trên đá, từng đám từng đám, màu gần giống như màu đất, nếu không chú ý sẽ bỏ qua.
“Tiểu Thiệu, cháu không sao chứ?” Thím Kim thấy Thiệu Hoa suýt chút nữa té ngã, vội chạy tới đỡ cô.
Thiệu Hoa xua xua tay, nhổ mấy nắm mộc nhĩ dưới đất lên, xoè tay ra: “Thím Kim, thím xem này.”
Thím Kim nhìn qua: “Đây là rau dại gì thế? Mưa xong mọc lẫn với nấm, nhưng không ai hái, gặp phải đều bỏ qua. Không cẩn thận còn dẫm lên ấy.”
Cũng đúng, mộc nhĩ màu nâu giống như màu đất, không để ý thì khó mà phát hiện ra.
Thiệu Hoa cười lắc đầu: “Cái này gọi là mộc nhĩ, chế biến xong ăn ngon không thua gì nấm đâu ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro