Thập Niên 80: Tái Hôn Gây Dựng Lại Gia Đình

Chương 26

2024-11-02 00:45:22

Thím Kim không tin: “Cái này á, nhìn bẩn bẩn thế này, ăn có ngon không?”

Thiệu Hoa gật đầu khẳng định: “Ngon, chủ yếu là chế biến có hơi phiền phức.”

Cô vừa nói, vừa nâng mộc nhĩ trong tay lên cho thím Kim xem: “Thím nhìn này, mặt trên toàn là bùn và lá khô, cháu đoán trước đây cũng không phải không ai chú ý, chủ yếu là ngại làm sạch phiền phức, nếu mà không rửa kỹ, ăn vào sẽ có vị như bùn, cho nên mới không ai thích.”

Thím Kim nhớ tới lý lịch của Thiệu Hoa trong báo cáo kết hôn, đầu bếp tiệm cơm quốc doanh? Vậy thì chắc chắn là hiểu biết hơn bà ấy, lập tức quyết định: “Thím nghe theo cháu.”

Trong rổ đã chứa đầy nấm, thật sự không còn chỗ để mộc nhĩ.

Thiệu Hoa ngẫm nghĩ, cuốn vạt áo lên, nhét nấm vào trong gấu áo.

Thím Kim cũng học theo cô, chỉ trong chốc lát, hai người đã nhét đầy mộc nhĩ vào trong áo.

Mộc nhĩ làm bẩn quần áo của hai thím cháu, cũng may vì đi hái nấm nên bọn họ đều mặc quần áo cũ, nên cũng không ngại.

Hai người bắt đầu xuống núi, lần này đến lượt thím Kim phát hiện thứ tốt.

“Cháu nhìn này, là hành dại.” Thím Kim chỉ vào một bụi cây xanh xanh vừa giống hẹ vừa giống hành lá kêu lên.

Bà ấy tiếc nuối lắc đầu: “Ông nhà thím hôm qua vừa mới nói muốn ăn trứng rán với hành dại, hôm nay đúng lúc gặp phải, tiếc là chúng ta không còn chỗ để nữa.“

Thiệu Hoa ngẫm nghĩ một lúc, nảy ra chủ ý: “Sao lại không có chỗ để, thím nhìn này.”

Cô nhổ một nắm hành dại lên, túm đầu túm rễ, thắt nút vào quai giỏ xách.

Hành rừng phiến lá mỏng, không chiếm chỗ, chờ buộc đầy quai giỏ thì cả bụi hành cũng đã nhổ hết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thím Kim xách giỏ, cảm khái: “Tiểu Thiệu thông minh quá.”

Hai thím cháu chiến thắng trở về. Lúc Thiệu Hoa về tới nhà, cả bốn đứa bé đều đang ngồi trong phòng khách.

Ngoài sân đầy vũng nước đọng, bọn trẻ không dám ra ngoài vị sợ làm ướt quần áo.

Thiệu Hoa cao giọng gọi: “Lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ, mẹ về rồi.”

Thiệu Mỹ Lâm phản ứng nhanh nhất, nhảy xuống ghế, xỏ giày, chạy ra cửa đón Thiệu Hoa.

Cô bé nhận lấy cái giỏ từ tay Thiệu Hoa: “Mẹ, mẹ nhớ làm đồ ăn ngon đấy nhé.”

Thiệu Hoa nói: “Nấm, hành rừng, mộc nhĩ, đủ cho con ăn chưa?”

Thiệu Mỹ Lâm gật đầu như giã tỏi: "Đủ rồi, đủ rồi ạ."

"Lão đại, đi lấy cho dì cái chậu." Thiệu Hoa nói: "Trong áo còn có mộc nhĩ, vác cả một đường, mệt quá.”

Tần Lỗi vội chạy vào trong phòng bếp lấy một cái chậu nhôm ra: "Dì Thiệu."

Thiệu Hoa đổ toàn bộ mộc nhĩ trong áo vào chậu, đưa giỏ nấm cho Tần Lỗi và Thiệu Mỹ Lâm: “Tháo hành dại trên giỏ xuống nhé, dì/mẹ lên lầu thay quần áo.”

Thay quần áo xong đi xuống thì thấy bốn đứa bé đang ngồi vây quanh giỏ đồ ăn, mỗi bên hai đứa, loay hoay tháo hành xuống.

Thiệu Mỹ Lâm vừa làm vừa than thở: “Mẹ, cũng mệt cho mẹ nghĩ ra được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thiệu Hoa chống nạnh: “Mẹ đây là vì ai? Hái ít có đủ ăn không? Còn cả cha/chú mấy đứa nữa.”

Tần Hâm nhìn cây nấm trắng mập mạp: “Cháu cảm thấy ba không cần ăn đâu.”

Thiệu Hoa phì cười: “Dì nhớ rồi nhé, tí nữa đoàn trưởng Tần về dì sẽ báo cáo lại.”

Tần Hâm chớp chớp mắt: “Dì Thiệu, dì nghe nhầm rồi.”

"Quỷ nghịch ngợm." Thiệu Hoa nói: "Tí nữa tháo xuống xong, mấy đứa đi rửa nấm, mộc nhĩ và hành dại nhé. Bất quá mấy thứ này dính đầy đất, không dễ rửa, để lát nữa mẹ hướng dẫn mấy đứa.”

Bốn đứa bé rửa rau trong sân, Thiệu Hoa lấy ra hai cây bạc hà dưới đáy giỏ.

Nguyệt quý và cửu lý hương vốn trồng đầy trong sân đã bị cô chuyển ra ngoài.

Bây giờ trong vườn trống trải, thích hợp để trồng bạc hà.

Nói là làm, Thiệu Hoa vùi hai cây bạc hà dưới bậu cửa sổ.

Bạc hà rất dễ sống, chỉ cần vùi rễ xuống, tưới nước, nó sẽ mọc thành từng đám, mùi thơm của bạc hà cũng có thể đuổi muỗi, lá bạc hà có thể nấu nước uống, so với mấy loại có hoa không có quả như nguyệt quý và cửu lý hương thì tốt hơn nhiều.

Hành rừng, nấm và mộc nhĩ đều đã được rửa sạch, Thiệu Hoa định rán trứng tráng hành, nấm để nấu canh, mộc nhĩ thì làm rau trộn.

Đồ ăn vừa nấu xong, đặt lên bàn, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tần Lệ: “Anh về rồi đây.”

Thiệu Hoa nhịn không được thì thầm với mấy đứa bé: “Không phải ngửi được mùi rồi về đấy chứ?”

Tần Lệ cởi giày đi vào phòng, liền nhìn thấy biểu cảm đang nhịn cười của cả bốn đứa bé.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Tái Hôn Gây Dựng Lại Gia Đình

Số ký tự: 0