Thập Niên 80: Tái Hôn Gây Dựng Lại Gia Đình
Chương 27
2024-11-02 00:45:22
Anh nói: "Em đang nói xấu gì tôi à?”
“Không dám, không dám, đoàn trưởng Tần, tối nay anh rửa bát đấy.” Thiệu Hoa lành lạnh nói.
Tần Lệ nghẹn lại, tập trung chú ý vào thức ăn trên bàn: “Hôm nay em nấu món gì ngon thế?”
Thiệu Mỹ Lâm xoè tay ra đếm: “Trứng rán hành, canh nấm, mộc nhĩ trộn.”
Tần Lệ rất hài lòng: “Đều là món tôi thích ăn.”
Thiệu Hoa bĩu môi, cứ chém gió đi, ngày nào cũng ăn cơm nấu bằng nồi lớn ở căn tin, có món gì mà anh không thích ăn.
Tần Lệ: “Nhưng mấy thứ này ở đâu ra thế, tôi nhớ trên chợ không có bán.”
“Chiều nay mưa xong trên núi mọc rất nhiều nấm, thím Kim rủ tôi lên núi hái. Đây đều là chiến lợi phẩm.” Thiệu Hoa ưỡn ngực đắc ý.
Tần Lệ giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là đầu bếp Thiệu, quản gia tay hòm chìa khoá của gia đình.”
Ngồi xuống ăn cơm, Tần Lệ gắp một đũa trứng tráng hành dại, trứng gà mềm mại kết hợp với hành dại tươi mới, ngon đến mức muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Nấm tươi mới hái xuống, nước súp ngọt thanh, thơm ngon mỹ vị.
Thiệu Hoa nhấp một ngụm canh: “Để lần sau đi chợ mua một con gà, về nấu gà hầm nấm, hương vị không thua gì đâu."
Thiệu Mỹ Lâm vừa và cơm vào miệng vừa hàm hồ nói: “Con đồng ý, con đồng ý.”
Trong ba món ăn, Thiệu Hoa thích nhất là mộc nhĩ trộn, cũng không uổng công rửa sạch chế biến lâu như vậy, mộc nhĩ trộn với nước sốt bí phương của cô, thơm ngon giòn mềm, chút này căn bản không đủ ăn.
Tần Lỗi thì thích nhất là trứng tráng, một đĩa trứng rán hành lớn, một nửa là chui vào bụng cậu bé.
Thiệu Hoa nhịn không được lảm nhảm: “”Hai cha con các người là chồn đầu thai chuyển kiếp à, thích ăn trứng gà như vậy.”
Tần Lỗi đỏ mặt.
Tần Lệ thì không có phản ứng gì, thản nhiên đáp: “Nào có, em nhìn nhầm rồi, đều là lão đại ăn hết đấy, tuổi ăn tuổi lớn ăn nhiều là bình thường.”
Thiệu Hoa bĩu môi: “Không biết xấu hổ, đẩy cho trẻ con, xứng đáng tối nay rửa bát.”
Tần Lệ mặt không biểu cảm: “Rửa thì rửa. Cũng không phải tôi chưa rửa bát bao giờ. Ăn bữa này, rửa bát cũng đáng giá.”
Thiệu Hoa mỉm cười: “Không đáng, không đáng đâu. Đoàn trưởng Tần trăm công nghìn việc, tôi nào dám để anh đi rửa bát. Truyền ra ngoài mọi người lại bảo tôi là cô vợ lười, tôi không cần mặt mũi nữa à? Hay là anh cứ ăn cơm ở nhà ăn đi cho tiện.”
Có mấy cái bát chẳng lẽ cô không rửa nổi.
Tần Lệ không dám hé răng, đã ăn cơm cô làm rồi, ai còn muốn đi ăn cơm nhà ăn?
Vội lảng sang chuyện khác: “À đúng rồi, vừa nãy tôi về không thấy hoa trong sân đâu nữa, em chuyển đi rồi à?”
“Ừ, chuyển ra ngoài ven hàng rào rồi, đỡ hút muỗi.” Thiệu Hoa đáp.
Rửa bát xong, Tần Lệ lấy trong túi ra một cái chai sứ màu nâu.
Thiệu Hoa: “Cái gì thế?”
Tần Lệ đưa chai sứ cho cô: “Sáng nay đi tìm đồng hương hỏi xin dầu đặc chế của bọn họ, không phải lão đại bị muỗi cắn à, bôi cái này nhanh hết sưng.”
Thiệu Hoa liếc nhìn anh một cái, người đàn ông này bề ngoài thì có vẻ vô tâm, nhưng nội tâm vẫn rất tinh tế.
Nhận lấy chai sứ, đổ ít dầu ra đầu ngón tay, gọi Tần Lỗi: “Lão đại, đưa tay ra đây.”
Tần Lỗi ngoan ngoãn vươn tay, Thiệu Hoa giúp cậu bé bôi dầu lên mấy vết đỏ.
Dầu thuốc thấm vào da mát lạnh, Tần Lỗi cảm thấy đỡ ngứa hơn hẳn.
Cậu bé mấp máy cái miệng nhỏ, khách khí nói: “Cảm ơn dì Thiệu, cũng cảm ơn……ba.”
Thiệu Hoa nhướng mày, đứa nhỏ này vẫn là quá khách khí.
Trẻ con 7,8 tuổi, là cái tuổi chó chê mèo ghét, một ngày không bị đánh thì ngứa da, đâu có giống như Tần Lỗi, cha ruột mang thuốc về còn khách khí nói cảm ơn.
Thiệu Mỹ Lâm nhăn khuôn mặt nhỏ: “Mẹ, con cũng muốn bôi dầu thuốc.”
Cô bé vươn tay nhỏ trắng nõn, trên đó có mấy vết muỗi cắn.
Thiệu Hoa vừa xoa dầu cho con bé vừa hỏi: “Cắn lúc nào đấy, sao con không nói?”
Thiệu Mỹ Lâm chu miệng: “Mới nãy lúc ăn cơm, ngồi kia bị muỗi cắn.”
Thiệu Hoa xoa dầu cho Thiệu Mỹ Lâm xong, chỉ huy Tần Lệ đi đốt nhang muỗi, lại kiểm tra lão tam và lão tứ, quả nhiên, trên người cũng có vết muỗi đốt.
Sáng hôm sau lúc rời giường, dưới bầu mắt Thiệu Hoa vẫn là hai cái quầng thâm to đùng———bị muỗi làm ồn.
Tần Lệ tự biết mình đuối lý: “Hôm nay anh được nghỉ, đợi lát nữa ra tiệm tạp hóa sẽ mua nhang muỗi.”
“Không dám, không dám, đoàn trưởng Tần, tối nay anh rửa bát đấy.” Thiệu Hoa lành lạnh nói.
Tần Lệ nghẹn lại, tập trung chú ý vào thức ăn trên bàn: “Hôm nay em nấu món gì ngon thế?”
Thiệu Mỹ Lâm xoè tay ra đếm: “Trứng rán hành, canh nấm, mộc nhĩ trộn.”
Tần Lệ rất hài lòng: “Đều là món tôi thích ăn.”
Thiệu Hoa bĩu môi, cứ chém gió đi, ngày nào cũng ăn cơm nấu bằng nồi lớn ở căn tin, có món gì mà anh không thích ăn.
Tần Lệ: “Nhưng mấy thứ này ở đâu ra thế, tôi nhớ trên chợ không có bán.”
“Chiều nay mưa xong trên núi mọc rất nhiều nấm, thím Kim rủ tôi lên núi hái. Đây đều là chiến lợi phẩm.” Thiệu Hoa ưỡn ngực đắc ý.
Tần Lệ giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là đầu bếp Thiệu, quản gia tay hòm chìa khoá của gia đình.”
Ngồi xuống ăn cơm, Tần Lệ gắp một đũa trứng tráng hành dại, trứng gà mềm mại kết hợp với hành dại tươi mới, ngon đến mức muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Nấm tươi mới hái xuống, nước súp ngọt thanh, thơm ngon mỹ vị.
Thiệu Hoa nhấp một ngụm canh: “Để lần sau đi chợ mua một con gà, về nấu gà hầm nấm, hương vị không thua gì đâu."
Thiệu Mỹ Lâm vừa và cơm vào miệng vừa hàm hồ nói: “Con đồng ý, con đồng ý.”
Trong ba món ăn, Thiệu Hoa thích nhất là mộc nhĩ trộn, cũng không uổng công rửa sạch chế biến lâu như vậy, mộc nhĩ trộn với nước sốt bí phương của cô, thơm ngon giòn mềm, chút này căn bản không đủ ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Lỗi thì thích nhất là trứng tráng, một đĩa trứng rán hành lớn, một nửa là chui vào bụng cậu bé.
Thiệu Hoa nhịn không được lảm nhảm: “”Hai cha con các người là chồn đầu thai chuyển kiếp à, thích ăn trứng gà như vậy.”
Tần Lỗi đỏ mặt.
Tần Lệ thì không có phản ứng gì, thản nhiên đáp: “Nào có, em nhìn nhầm rồi, đều là lão đại ăn hết đấy, tuổi ăn tuổi lớn ăn nhiều là bình thường.”
Thiệu Hoa bĩu môi: “Không biết xấu hổ, đẩy cho trẻ con, xứng đáng tối nay rửa bát.”
Tần Lệ mặt không biểu cảm: “Rửa thì rửa. Cũng không phải tôi chưa rửa bát bao giờ. Ăn bữa này, rửa bát cũng đáng giá.”
Thiệu Hoa mỉm cười: “Không đáng, không đáng đâu. Đoàn trưởng Tần trăm công nghìn việc, tôi nào dám để anh đi rửa bát. Truyền ra ngoài mọi người lại bảo tôi là cô vợ lười, tôi không cần mặt mũi nữa à? Hay là anh cứ ăn cơm ở nhà ăn đi cho tiện.”
Có mấy cái bát chẳng lẽ cô không rửa nổi.
Tần Lệ không dám hé răng, đã ăn cơm cô làm rồi, ai còn muốn đi ăn cơm nhà ăn?
Vội lảng sang chuyện khác: “À đúng rồi, vừa nãy tôi về không thấy hoa trong sân đâu nữa, em chuyển đi rồi à?”
“Ừ, chuyển ra ngoài ven hàng rào rồi, đỡ hút muỗi.” Thiệu Hoa đáp.
Rửa bát xong, Tần Lệ lấy trong túi ra một cái chai sứ màu nâu.
Thiệu Hoa: “Cái gì thế?”
Tần Lệ đưa chai sứ cho cô: “Sáng nay đi tìm đồng hương hỏi xin dầu đặc chế của bọn họ, không phải lão đại bị muỗi cắn à, bôi cái này nhanh hết sưng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiệu Hoa liếc nhìn anh một cái, người đàn ông này bề ngoài thì có vẻ vô tâm, nhưng nội tâm vẫn rất tinh tế.
Nhận lấy chai sứ, đổ ít dầu ra đầu ngón tay, gọi Tần Lỗi: “Lão đại, đưa tay ra đây.”
Tần Lỗi ngoan ngoãn vươn tay, Thiệu Hoa giúp cậu bé bôi dầu lên mấy vết đỏ.
Dầu thuốc thấm vào da mát lạnh, Tần Lỗi cảm thấy đỡ ngứa hơn hẳn.
Cậu bé mấp máy cái miệng nhỏ, khách khí nói: “Cảm ơn dì Thiệu, cũng cảm ơn……ba.”
Thiệu Hoa nhướng mày, đứa nhỏ này vẫn là quá khách khí.
Trẻ con 7,8 tuổi, là cái tuổi chó chê mèo ghét, một ngày không bị đánh thì ngứa da, đâu có giống như Tần Lỗi, cha ruột mang thuốc về còn khách khí nói cảm ơn.
Thiệu Mỹ Lâm nhăn khuôn mặt nhỏ: “Mẹ, con cũng muốn bôi dầu thuốc.”
Cô bé vươn tay nhỏ trắng nõn, trên đó có mấy vết muỗi cắn.
Thiệu Hoa vừa xoa dầu cho con bé vừa hỏi: “Cắn lúc nào đấy, sao con không nói?”
Thiệu Mỹ Lâm chu miệng: “Mới nãy lúc ăn cơm, ngồi kia bị muỗi cắn.”
Thiệu Hoa xoa dầu cho Thiệu Mỹ Lâm xong, chỉ huy Tần Lệ đi đốt nhang muỗi, lại kiểm tra lão tam và lão tứ, quả nhiên, trên người cũng có vết muỗi đốt.
Sáng hôm sau lúc rời giường, dưới bầu mắt Thiệu Hoa vẫn là hai cái quầng thâm to đùng———bị muỗi làm ồn.
Tần Lệ tự biết mình đuối lý: “Hôm nay anh được nghỉ, đợi lát nữa ra tiệm tạp hóa sẽ mua nhang muỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro