Thập Niên 80: Tái Hôn Gây Dựng Lại Gia Đình
Chương 7
2024-11-02 00:45:22
Thiệu Hoa cau mày :”Hai đứa nó nếu dám đi con sẽ đánh gãy chân chúng nó."
“Cuộc sống không phải như con nghĩ, nhớ trước đây cha con mất sớm, không phải mẹ vẫn phải hầu hạ ông bà nội con cả đời đó ư.” Lưu Tố Phân tận tình khuyên bảo.
“Hai việc này có thể giống nhau sao?” Thiệu Hoa rốt cuộc cũng kế thừa ký ức nguyên chủ nên đạo lý nói ra rõ ràng. “Ông bà con đối xử tốt với mẹ, có gì ăn ngon đều nghĩ đến mẹ, coi mẹ như con gái ruột mà đối đãi, còn Triệu Tùng thì sao, mẹ thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem, hắn đối với hai đứa con gái tốt sao? Đối với mẹ tốt sao? Ngày lễ tết đã bao giờ đưa quà tặng lễ cho mẹ chưa?”.
Lưu Tố Phân không phản bác lại được.
Thiệu Hoa nói sang chuyện khác, xoa xoa mái tóc mềm mại của Thiệu Mỹ Thiền, ôm cô bé lên: “ Con tính tình ít nói, mẹ cũng không yêu cầu con nói nhiều, liền chỉ hỏi con một câu, con muốn đổi hay không đổi?”
Thiệu Mỹ Thiền nhấp môi, nhẹ giọng: “Đổi”
Hai đứa cháu ngoại đều tỏ thái độ, Lưu Tố Phân cũng không còn gì để nói.
Thiệu Hoa nhìn dáng vẻ bà cụ có hơi đáng thương, dừng lại một chút: “Sau này đến ngày tết nhất lễ lạt, mẹ đến đảo Hoàng Nhi thăm con với hai cháu ngoại mẹ nhé.”
Lưu Tố Phân trả lời : "Mẹ biết rồi."
Thấy bà vẫn không có tinh thần, Thiệu Hoa dỗ bà : “Ba mẹ con chúng con đi rồi, nếu mẹ nhớ chúng con thì viết thư hoặc gọi điện thoại, còn không thì mẹ trực tiếp đi qua thăm chúng con một chuyến, đỡ phải mỗi ngày ở nhà nhớ rồi nhắc suốt, nếu không con sợ đến lúc đó lỗ tai của con cũng đỏ mất."
Lưu Tố Phân nắm lỗ tai cô: “Mẹ bây giờ cho con đỏ luôn này, mẹ mới không thèm nhớ đâu, ba đứa các con đi rồi mẹ lại nhẹ nhàng hơn, không cần mua đồ ăn nấu cơm, không cần giúp con chăm cháu, rảnh rỗi đi ra đầu ngõ chơi mạt chược, cuộc sống thật tiêu sái.”
Thiệu Hoa cười: "Cũng được, nhưng mẹ cũng đừng có thua sạch mất cả quần lót luôn đấy, đến lúc ấy lại gọi bảo con gửi tiền cho mẹ.”
“Phi phi phi” Lưu Tố Phân mắng cô “Con cái miệng quạ đen này.”
---
Sau khi Tần Lệ nộp báo cáo kết hôn được duyệt, hai người xin mẫu đơn điền vào, đóng dấu, sau đó đi tới Cục Dân Chính nhận giấy đăng ký kết hôn, liền tính là xong việc.
Bởi vì là tái hôn, nên cũng không tổ chức rình rang gì, chỉ thông báo với những họ hàng thân thích hay qua lại, ấn theo phong tục Hải thị, tặng mỗi nhà một túi kẹo mừng màu đỏ.
Cuối tháng 6, Thiệu Hoa xin từ chức, chính thức vỗ mông đi theo Tần Lệ lên đảo Hoàng Nhi tuỳ quân.
Từ Hải Thị đi đến đảo Hoàng Nhi trước tiên phải ngồi xe lửa. Sáng sớm ngày 27 tháng 6, Thiệu Hoa xách hai túi hành lý lớn, cùng Lưu Tố Phân mang theo Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Mỹ Thiền đi đến ga tàu hoả.
Tần Lệ đã sớm chờ ở cửa, vẫn một thân quân trang màu xanh lục như trước, đứng trong đám đông nhìn rất nổi bật.
Thiệu Hoa nhìn đi nhìn lại anh thêm mấy lần, tự hỏi sao người đàn ông này lại không mang hành lý gì cả, vẫy tay với Tần Lệ: "Bọn em đến rồi."
Đây là lần đầu tiên Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Mỹ Thiền gặp Tần Lệ, Lưu Tố Phân đang suy nghĩ phải làm thế nào để hai chị em gọi ba.
Nhưng không ngờ Tần Lệ lại chủ động nói chuyện trước: "Các con gọi chú là chú Tần là được rồi."
Lưu Tố Phân do dự: "Như thế nghe có xa lạ quá không?"
Tần Lệ xua tay, đón lấy hai túi hành lý lớn từ tay Thiệu Hoa, thuận tiện đánh giá hai chị em một chút.
Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Mỹ Thiền diện mạo đều giống mẹ, màu da lại kế thừa từ Triệu Tùng, làn da trong trắng lộ hồng.
Lông mày Thiệu Mỹ Lâm đen nhánh, nồng đậm, mũi cao thẳng, lúc cười lộ ra hai bên má lúm đồng tiền ngọt ngào, tròng mắt như hai quả nho đen linh động xoay tròn, dường như một phút cũng không ngơi nghỉ, từ tướng mạo đã thấy phần nào tính cách cơ linh, tinh quái của cô bé.
Thiệu Mỹ Thiền thì lông mày cong như trăng non, con bé có đôi mắt phượng giống hệt Thiệu Hoa, khoé mắt xinh đẹp hơi nhếch lên, cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi anh đào hồng nhuận, tình tình tuy rằng ít nói nhưng không bị nặng nề, nhìn giống như con búp bê tây dương tinh xảo đặt trong tủ kính.
Hai chị em mặc quần áo vải dệt tuy rằng không mới lắm, nhưng rất sạch sẽ, cổ áo và tay áo còn thêu hoa nhỏ, cỏ nhỏ.
Tần Lệ âm thầm gật đầu, hai cô con gái này của Thiệu Hoa được nuôi dưỡng rất tốt.
“Cuộc sống không phải như con nghĩ, nhớ trước đây cha con mất sớm, không phải mẹ vẫn phải hầu hạ ông bà nội con cả đời đó ư.” Lưu Tố Phân tận tình khuyên bảo.
“Hai việc này có thể giống nhau sao?” Thiệu Hoa rốt cuộc cũng kế thừa ký ức nguyên chủ nên đạo lý nói ra rõ ràng. “Ông bà con đối xử tốt với mẹ, có gì ăn ngon đều nghĩ đến mẹ, coi mẹ như con gái ruột mà đối đãi, còn Triệu Tùng thì sao, mẹ thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem, hắn đối với hai đứa con gái tốt sao? Đối với mẹ tốt sao? Ngày lễ tết đã bao giờ đưa quà tặng lễ cho mẹ chưa?”.
Lưu Tố Phân không phản bác lại được.
Thiệu Hoa nói sang chuyện khác, xoa xoa mái tóc mềm mại của Thiệu Mỹ Thiền, ôm cô bé lên: “ Con tính tình ít nói, mẹ cũng không yêu cầu con nói nhiều, liền chỉ hỏi con một câu, con muốn đổi hay không đổi?”
Thiệu Mỹ Thiền nhấp môi, nhẹ giọng: “Đổi”
Hai đứa cháu ngoại đều tỏ thái độ, Lưu Tố Phân cũng không còn gì để nói.
Thiệu Hoa nhìn dáng vẻ bà cụ có hơi đáng thương, dừng lại một chút: “Sau này đến ngày tết nhất lễ lạt, mẹ đến đảo Hoàng Nhi thăm con với hai cháu ngoại mẹ nhé.”
Lưu Tố Phân trả lời : "Mẹ biết rồi."
Thấy bà vẫn không có tinh thần, Thiệu Hoa dỗ bà : “Ba mẹ con chúng con đi rồi, nếu mẹ nhớ chúng con thì viết thư hoặc gọi điện thoại, còn không thì mẹ trực tiếp đi qua thăm chúng con một chuyến, đỡ phải mỗi ngày ở nhà nhớ rồi nhắc suốt, nếu không con sợ đến lúc đó lỗ tai của con cũng đỏ mất."
Lưu Tố Phân nắm lỗ tai cô: “Mẹ bây giờ cho con đỏ luôn này, mẹ mới không thèm nhớ đâu, ba đứa các con đi rồi mẹ lại nhẹ nhàng hơn, không cần mua đồ ăn nấu cơm, không cần giúp con chăm cháu, rảnh rỗi đi ra đầu ngõ chơi mạt chược, cuộc sống thật tiêu sái.”
Thiệu Hoa cười: "Cũng được, nhưng mẹ cũng đừng có thua sạch mất cả quần lót luôn đấy, đến lúc ấy lại gọi bảo con gửi tiền cho mẹ.”
“Phi phi phi” Lưu Tố Phân mắng cô “Con cái miệng quạ đen này.”
---
Sau khi Tần Lệ nộp báo cáo kết hôn được duyệt, hai người xin mẫu đơn điền vào, đóng dấu, sau đó đi tới Cục Dân Chính nhận giấy đăng ký kết hôn, liền tính là xong việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì là tái hôn, nên cũng không tổ chức rình rang gì, chỉ thông báo với những họ hàng thân thích hay qua lại, ấn theo phong tục Hải thị, tặng mỗi nhà một túi kẹo mừng màu đỏ.
Cuối tháng 6, Thiệu Hoa xin từ chức, chính thức vỗ mông đi theo Tần Lệ lên đảo Hoàng Nhi tuỳ quân.
Từ Hải Thị đi đến đảo Hoàng Nhi trước tiên phải ngồi xe lửa. Sáng sớm ngày 27 tháng 6, Thiệu Hoa xách hai túi hành lý lớn, cùng Lưu Tố Phân mang theo Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Mỹ Thiền đi đến ga tàu hoả.
Tần Lệ đã sớm chờ ở cửa, vẫn một thân quân trang màu xanh lục như trước, đứng trong đám đông nhìn rất nổi bật.
Thiệu Hoa nhìn đi nhìn lại anh thêm mấy lần, tự hỏi sao người đàn ông này lại không mang hành lý gì cả, vẫy tay với Tần Lệ: "Bọn em đến rồi."
Đây là lần đầu tiên Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Mỹ Thiền gặp Tần Lệ, Lưu Tố Phân đang suy nghĩ phải làm thế nào để hai chị em gọi ba.
Nhưng không ngờ Tần Lệ lại chủ động nói chuyện trước: "Các con gọi chú là chú Tần là được rồi."
Lưu Tố Phân do dự: "Như thế nghe có xa lạ quá không?"
Tần Lệ xua tay, đón lấy hai túi hành lý lớn từ tay Thiệu Hoa, thuận tiện đánh giá hai chị em một chút.
Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Mỹ Thiền diện mạo đều giống mẹ, màu da lại kế thừa từ Triệu Tùng, làn da trong trắng lộ hồng.
Lông mày Thiệu Mỹ Lâm đen nhánh, nồng đậm, mũi cao thẳng, lúc cười lộ ra hai bên má lúm đồng tiền ngọt ngào, tròng mắt như hai quả nho đen linh động xoay tròn, dường như một phút cũng không ngơi nghỉ, từ tướng mạo đã thấy phần nào tính cách cơ linh, tinh quái của cô bé.
Thiệu Mỹ Thiền thì lông mày cong như trăng non, con bé có đôi mắt phượng giống hệt Thiệu Hoa, khoé mắt xinh đẹp hơi nhếch lên, cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi anh đào hồng nhuận, tình tình tuy rằng ít nói nhưng không bị nặng nề, nhìn giống như con búp bê tây dương tinh xảo đặt trong tủ kính.
Hai chị em mặc quần áo vải dệt tuy rằng không mới lắm, nhưng rất sạch sẽ, cổ áo và tay áo còn thêu hoa nhỏ, cỏ nhỏ.
Tần Lệ âm thầm gật đầu, hai cô con gái này của Thiệu Hoa được nuôi dưỡng rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro