[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Giò Heo Chưng T...
Tô Nhục Oa
2024-11-21 19:13:22
"Chị, chị thật sự muốn đi học à?"
Nguyên Đường ừ một tiếng.
Nguyên Cần vò nát góc áo không nói.
Nguyên Đường đặt đũa xuống: "Sao? Em nghĩ chị không nên đi?"
Nguyên Cần nói nhỏ nhẹ: "Em nghĩ học đến cấp hai là đủ rồi... Mẹ nói, chúng ta học nhiều, nhà cũng không đủ tiền cho lên đại học. Tốt nghiệp cấp ba và tốt nghiệp cấp hai không khác nhau nhiều..."
Cô lén nhìn Nguyên Đường: "Chị, hay chị nói cho em biết chị nghĩ gì, em không nói với mẹ."
Nguyên Đường ăn hết cơm, uống một cốc nước đầy.
Đang lúc Nguyên Cần nghĩ lời mình nói không sai thì Nguyên Đường cười lạnh.
"Nói với em?"
Cô tiến đến vỗ nhẹ vào má Nguyên Cần: "Chị hai của em còn biết không lại gần chị, em gan to đấy, dám đến đây tìm phiền phức."
Nguyên Cần đầu óc bùng nổ, mặt đỏ bừng: "Chị có ý gì?"
Nguyên Đường đứng dậy không để ý đến cô.
Nguyên Cần nhịn rồi lại nhịn, mắt dần đỏ lên, giọng mang theo tiếng khóc: "Em làm gì sai? Em quan tâm chị! Chị không nhận tấm lòng của em thì thôi, sao lại bắt nạt em!"
Cô rõ ràng là có lòng tốt! Sao chị cả lại không biết lý lẽ!
Nguyên Đường cầm tiền trên tủ chuẩn bị đi: "Không cần."
Sống lại một lần, cô nhìn rõ nhiều chuyện. Chẳng hạn như Nguyên Cần, kiếp trước cô thương xót người em gái nhút nhát này. Nhưng cuối cùng, từ cái gia đình ăn thịt người không nhả xương này, chỉ còn lại mỗi mình cô là Nguyên Đường.
Vì vậy kiếp này cô không thương ai nữa. Cô chỉ thương mình.
Nguyên Cần nước mắt cuối cùng rơi xuống, chạy theo vài bước: "Nguyên Đường! Em không làm gì chị, sao chị lại giận em!"
Cô bé cảm thấy ấm ức, rõ ràng vài ngày trước chị cả không phải như thế, sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, chị lại coi cả nhà như kẻ thù, gặp ai cũng cắn.
"Không phải tại em mà chị không đỗ cấp ba, sao chị lại đổ lỗi cho người khác mà không trách mình! Mẹ nói đúng, chị ích kỷ!"
Nguyên Đường vốn đã ra ngoài, nghe thấy vậy, dường như quay lại cảnh tối qua vừa gặp Nguyên Liễu và Nguyên Cần.
Một bên là ngọn lửa nóng rực một nên là hàn băng giá lạnh, đốt cháy cô,đóng băng cô lại, khiến cô không thể nào yên lòng.
Cô mím môi, quay lại, giơ tay tát một cái.
Nguyên Cần nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, bị Nguyên Đường tát đến ngớ người.
Nguyên Đường tuy là chị cả, nhưng trong nhiều năm, cô chỉ đánh Nguyên Đống khi còn nhỏ, còn các em khác thì do chênh lệch tuổi tác và Nguyên Đường có tính cách tốt, từ khi nhớ được, cô bé đã bị Triệu Hoán Đệ đánh, bị Nguyên Đức Phát đánh, chỉ là chưa từng bị Nguyên Đường đánh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguyên Đường ừ một tiếng.
Nguyên Cần vò nát góc áo không nói.
Nguyên Đường đặt đũa xuống: "Sao? Em nghĩ chị không nên đi?"
Nguyên Cần nói nhỏ nhẹ: "Em nghĩ học đến cấp hai là đủ rồi... Mẹ nói, chúng ta học nhiều, nhà cũng không đủ tiền cho lên đại học. Tốt nghiệp cấp ba và tốt nghiệp cấp hai không khác nhau nhiều..."
Cô lén nhìn Nguyên Đường: "Chị, hay chị nói cho em biết chị nghĩ gì, em không nói với mẹ."
Nguyên Đường ăn hết cơm, uống một cốc nước đầy.
Đang lúc Nguyên Cần nghĩ lời mình nói không sai thì Nguyên Đường cười lạnh.
"Nói với em?"
Cô tiến đến vỗ nhẹ vào má Nguyên Cần: "Chị hai của em còn biết không lại gần chị, em gan to đấy, dám đến đây tìm phiền phức."
Nguyên Cần đầu óc bùng nổ, mặt đỏ bừng: "Chị có ý gì?"
Nguyên Đường đứng dậy không để ý đến cô.
Nguyên Cần nhịn rồi lại nhịn, mắt dần đỏ lên, giọng mang theo tiếng khóc: "Em làm gì sai? Em quan tâm chị! Chị không nhận tấm lòng của em thì thôi, sao lại bắt nạt em!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô rõ ràng là có lòng tốt! Sao chị cả lại không biết lý lẽ!
Nguyên Đường cầm tiền trên tủ chuẩn bị đi: "Không cần."
Sống lại một lần, cô nhìn rõ nhiều chuyện. Chẳng hạn như Nguyên Cần, kiếp trước cô thương xót người em gái nhút nhát này. Nhưng cuối cùng, từ cái gia đình ăn thịt người không nhả xương này, chỉ còn lại mỗi mình cô là Nguyên Đường.
Vì vậy kiếp này cô không thương ai nữa. Cô chỉ thương mình.
Nguyên Cần nước mắt cuối cùng rơi xuống, chạy theo vài bước: "Nguyên Đường! Em không làm gì chị, sao chị lại giận em!"
Cô bé cảm thấy ấm ức, rõ ràng vài ngày trước chị cả không phải như thế, sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, chị lại coi cả nhà như kẻ thù, gặp ai cũng cắn.
"Không phải tại em mà chị không đỗ cấp ba, sao chị lại đổ lỗi cho người khác mà không trách mình! Mẹ nói đúng, chị ích kỷ!"
Nguyên Đường vốn đã ra ngoài, nghe thấy vậy, dường như quay lại cảnh tối qua vừa gặp Nguyên Liễu và Nguyên Cần.
Một bên là ngọn lửa nóng rực một nên là hàn băng giá lạnh, đốt cháy cô,đóng băng cô lại, khiến cô không thể nào yên lòng.
Cô mím môi, quay lại, giơ tay tát một cái.
Nguyên Cần nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, bị Nguyên Đường tát đến ngớ người.
Nguyên Đường tuy là chị cả, nhưng trong nhiều năm, cô chỉ đánh Nguyên Đống khi còn nhỏ, còn các em khác thì do chênh lệch tuổi tác và Nguyên Đường có tính cách tốt, từ khi nhớ được, cô bé đã bị Triệu Hoán Đệ đánh, bị Nguyên Đức Phát đánh, chỉ là chưa từng bị Nguyên Đường đánh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro