[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Nửa Cái Bánh Ba...
Tô Nhục Oa
2024-11-21 19:13:22
Ba mẹ tuổi đã cao, phải dựa vào cô chăm sóc, còn các em đều có cuộc sống riêng. Khi cô ngỏ ý muốn tìm việc, họ lại nói cô trình độ học vấn của cô thấp, không làm được việc gì.
Cuối cùng, đến khi đã hơn bốn mươi tuổi, Nguyên Đường mới nhận ra rằng những lời hứa hẹn rằng cô giúp đỡ các em lúc khó khăn thì các em sẽ đỡ đần cô sau này chỉ là một lời nói dối của ba mẹ để cô hy sinh cả đời.
Cô đã bị lời nói dối này giam hãm cả cuộc đời.
...
Triệu Hoán Đệ mắng một hồi lâu, Nguyên Đường bên trong đã chốt cửa nên bà ta không mở ra được.
Triệu Hoán Đệ giận dữ nhổ nước bọt, thở hổn hển.
Nguyên Đức Phát gõ gõ tẩu thuốc: "Mẹ nó, đừng mắng nữa."
Nếu là mọi khi, mắng mỏ cũng chẳng sao nhưng ông ta nghĩ đến việc quan trọng vẫn chưa nói với Đại Nha nên ông ta thấy Triệu Hoán Đệ mắng hơi quá. Nhìn vợ mình đang giận dữ, ông ta nghĩ phải đợi tối đến nói chuyện với bà ta.
Mười lăm tuổi đã là người lớn rồi, cứ mắng như heo chó thì không ổn.
Hơn nữa, lần này dù sao cũng là lỗi của hai vợ chồng ông ta với Đại Nha. Sau này trong nhà ngoài ngõ đều phải dựa vào con bé này, mắng nặng quá nó bỏ đi không quay lại thì chẳng phải hai vợ chồng ông ta sẽ bị bỏ lại mà không ai giúp đỡ sao?
Ông ta vừa mở miệng, Triệu Hoán Đệ dù giận cũng phải nhịn, chỉ có thể căm hận hét vào bên trong: "Đồ chết tiệt, có giỏi thì cả đời này mày đừng ra khỏi phòng!"
Nguyên Cần vội vàng bày cơm ra bàn. Gần đây bận rộn, trong nhà ba bữa đều có chút thịt. Tối nay có đậu cô ve xào thịt, cháo loãng nấu với khoai lang, và mấy cái bánh bao còn lại trên cái mâm.
Triệu Hoán Đệ lấy một cái bánh bao cho chồng, một cái cho con trai lớn, cái còn lại bỏ vào bát con trai út.
Nguyên Đống từ khi vào sân vẫn đầu cúi xuống không nói gì, cậu nhận lấy bánh bao liền bẻ một nửa, đặt sang một bên.
Trong lòng Nguyên Đức Phát buồn bực khó chịu.
Con trai lớn là đứa hiền lành, nhưng hiền quá lại làm cho người làm ba như ông ta không thoải mái.
Khi hai bức thư thông báo nhập học đến, Nguyên Đống khóc lóc nói mình không đi học, để chị cả đi.
Dù sao thì cũng là hai chị em sinh đôi, tình cảm của hai người rất tốt.
Nguyên Đức Phát gắp một miếng thịt cho con trai: "Ăn đi, lát nữa bảo mẹ làm thêm cho chị."
Ông ta làm lụng cả đời, chẳng phải chỉ để con cái đoàn tụ sao?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cuối cùng, đến khi đã hơn bốn mươi tuổi, Nguyên Đường mới nhận ra rằng những lời hứa hẹn rằng cô giúp đỡ các em lúc khó khăn thì các em sẽ đỡ đần cô sau này chỉ là một lời nói dối của ba mẹ để cô hy sinh cả đời.
Cô đã bị lời nói dối này giam hãm cả cuộc đời.
...
Triệu Hoán Đệ mắng một hồi lâu, Nguyên Đường bên trong đã chốt cửa nên bà ta không mở ra được.
Triệu Hoán Đệ giận dữ nhổ nước bọt, thở hổn hển.
Nguyên Đức Phát gõ gõ tẩu thuốc: "Mẹ nó, đừng mắng nữa."
Nếu là mọi khi, mắng mỏ cũng chẳng sao nhưng ông ta nghĩ đến việc quan trọng vẫn chưa nói với Đại Nha nên ông ta thấy Triệu Hoán Đệ mắng hơi quá. Nhìn vợ mình đang giận dữ, ông ta nghĩ phải đợi tối đến nói chuyện với bà ta.
Mười lăm tuổi đã là người lớn rồi, cứ mắng như heo chó thì không ổn.
Hơn nữa, lần này dù sao cũng là lỗi của hai vợ chồng ông ta với Đại Nha. Sau này trong nhà ngoài ngõ đều phải dựa vào con bé này, mắng nặng quá nó bỏ đi không quay lại thì chẳng phải hai vợ chồng ông ta sẽ bị bỏ lại mà không ai giúp đỡ sao?
Ông ta vừa mở miệng, Triệu Hoán Đệ dù giận cũng phải nhịn, chỉ có thể căm hận hét vào bên trong: "Đồ chết tiệt, có giỏi thì cả đời này mày đừng ra khỏi phòng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Cần vội vàng bày cơm ra bàn. Gần đây bận rộn, trong nhà ba bữa đều có chút thịt. Tối nay có đậu cô ve xào thịt, cháo loãng nấu với khoai lang, và mấy cái bánh bao còn lại trên cái mâm.
Triệu Hoán Đệ lấy một cái bánh bao cho chồng, một cái cho con trai lớn, cái còn lại bỏ vào bát con trai út.
Nguyên Đống từ khi vào sân vẫn đầu cúi xuống không nói gì, cậu nhận lấy bánh bao liền bẻ một nửa, đặt sang một bên.
Trong lòng Nguyên Đức Phát buồn bực khó chịu.
Con trai lớn là đứa hiền lành, nhưng hiền quá lại làm cho người làm ba như ông ta không thoải mái.
Khi hai bức thư thông báo nhập học đến, Nguyên Đống khóc lóc nói mình không đi học, để chị cả đi.
Dù sao thì cũng là hai chị em sinh đôi, tình cảm của hai người rất tốt.
Nguyên Đức Phát gắp một miếng thịt cho con trai: "Ăn đi, lát nữa bảo mẹ làm thêm cho chị."
Ông ta làm lụng cả đời, chẳng phải chỉ để con cái đoàn tụ sao?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro