[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều
Chương 10
2024-11-11 01:08:25
Người phụ nữ ở phòng bên quả thực rất đẹp, nhưng từ khi vào viện, cô ấy luôn tỏ ra bất an. Thậm chí có lúc hung hăng, lẩm bẩm điều gì đó và thường xuyên tìm cách trốn thoát. Lần nào cũng bị nhân viên y tế ngăn lại.
Sau khi bị phát hiện, mỗi lần như thế, cô ấy đều bị một nhóm bác sĩ mặc áo trắng vây quanh, tiêm thuốc an thần. Thậm chí còn bị sốc điện để cô ấy tạm thời yên tĩnh lại. Nhưng lúc ấy, trông cô ấy như một con búp bê vô hồn, không chút sinh khí.
Thời điểm đó, bệnh tình của Tống Chi đã dần ổn định. Một lần nữa, người phụ nữ kia lại bị sốc điện, cô không nén được lòng thương cảm, liền hỏi nhẹ:
“Cô ấy bị sao thế?”
Hỏi như vậy có phần mạo muội, nhưng người hộ lý cũng là người nhiều lời, nên lập tức đáp lại.
“Cô ta đấy à, tự tìm lấy cái khổ thôi. Theo tôi, đúng là đáng đời!”
Câu nói ấy nghe thật khó chịu, Tống Chi khẽ liếc nhìn người phụ nữ, thấy cô ấy không để ý gì, còn người hộ lý thì vẫn thao thao bất tuyệt, nói những lời khó nghe.
Cô thấy cũng không nên can thiệp vào chuyện người khác nên không nói gì thêm.
“Cô có biết không, tự dưng ở nhà đang yên ổn lại cứ nhất quyết nghĩ rằng tận thế sắp đến.”
“Chả trách người nhà cô ta không chịu nổi, cho rằng cô ta toàn nói nhảm. Chẳng ngờ càng về sau lại càng quá quắt, thậm chí bán cả nhà cửa và công ty của gia đình để mua… siêu thị!”
Kể đến đây, người hộ lý hằn học, như thể tài sản bị bán đi là của mình.
“Thế đấy, ai mà giữ cô ta nổi trong nhà nữa. Gia đình nghĩ cô ta bị điên nên mới đưa vào đây. Mà quả thực cô ta có bệnh thật, mắc chứng cưỡng chế và rối loạn lo âu.”
Lời của người hộ lý tràn ngập ý mỉa mai, khi ấy Tống Chi cũng nghĩ cô ấy đúng là có vấn đề, nào có ai bình thường mà tự dưng lo sợ tận thế sắp đến.
Cũng vì cô ấy bán hết tài sản, người nhà mang lòng oán hận, không đến thăm. Lại sợ cô ấy làm điều gì ngoài ý muốn, ngay cả một đồng cũng không chu cấp.
Cuộc sống của cô ấy ở viện càng ngày càng khó khăn. Lúc đầu còn được chăm sóc, sau dần, khi thấy chẳng ai quan tâm, người hộ lý cũng bắt đầu thờ ơ với cô ấy.
Có vài lần, Tống Chi thấy cô ấy phát bệnh, người hộ lý không những không ngăn cản, mà còn nhân cơ hội đó bạo hành cô ấy!
“Chị gì ơi, người ta trả lương cho chị, sao lại vừa đánh vừa chửi bệnh nhân như vậy?”
“Không liên quan đến cô. Đừng có nhiều chuyện.”
“Người nhà cô ấy ít đến, nhưng viện này cũng có bảo vệ đấy. Chị không muốn bị đuổi việc chứ?”
Nghe đến đây, người hộ lý mới miễn cưỡng dừng tay, còn trừng mắt nhìn cô đầy căm tức.
Từ đó, Tống Chi thấy thương người phụ nữ kia, hoàn cảnh của mình cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng vẫn hơn cô ấy một chút. Nên thỉnh thoảng có đồ ăn gì, cô cũng chia sẻ cho người phụ nữ kia.
Khi thấy người hộ lý đánh mắng cô ấy, Tống Chi cũng đứng ra ngăn cản, nhờ vậy mà số lần cô ấy bị bạo hành cũng ít hơn, nhưng lại khiến người hộ lý cũng chửi rủa cô.
Nhưng Tống Chi không mấy bận tâm.
Sau khi bị phát hiện, mỗi lần như thế, cô ấy đều bị một nhóm bác sĩ mặc áo trắng vây quanh, tiêm thuốc an thần. Thậm chí còn bị sốc điện để cô ấy tạm thời yên tĩnh lại. Nhưng lúc ấy, trông cô ấy như một con búp bê vô hồn, không chút sinh khí.
Thời điểm đó, bệnh tình của Tống Chi đã dần ổn định. Một lần nữa, người phụ nữ kia lại bị sốc điện, cô không nén được lòng thương cảm, liền hỏi nhẹ:
“Cô ấy bị sao thế?”
Hỏi như vậy có phần mạo muội, nhưng người hộ lý cũng là người nhiều lời, nên lập tức đáp lại.
“Cô ta đấy à, tự tìm lấy cái khổ thôi. Theo tôi, đúng là đáng đời!”
Câu nói ấy nghe thật khó chịu, Tống Chi khẽ liếc nhìn người phụ nữ, thấy cô ấy không để ý gì, còn người hộ lý thì vẫn thao thao bất tuyệt, nói những lời khó nghe.
Cô thấy cũng không nên can thiệp vào chuyện người khác nên không nói gì thêm.
“Cô có biết không, tự dưng ở nhà đang yên ổn lại cứ nhất quyết nghĩ rằng tận thế sắp đến.”
“Chả trách người nhà cô ta không chịu nổi, cho rằng cô ta toàn nói nhảm. Chẳng ngờ càng về sau lại càng quá quắt, thậm chí bán cả nhà cửa và công ty của gia đình để mua… siêu thị!”
Kể đến đây, người hộ lý hằn học, như thể tài sản bị bán đi là của mình.
“Thế đấy, ai mà giữ cô ta nổi trong nhà nữa. Gia đình nghĩ cô ta bị điên nên mới đưa vào đây. Mà quả thực cô ta có bệnh thật, mắc chứng cưỡng chế và rối loạn lo âu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời của người hộ lý tràn ngập ý mỉa mai, khi ấy Tống Chi cũng nghĩ cô ấy đúng là có vấn đề, nào có ai bình thường mà tự dưng lo sợ tận thế sắp đến.
Cũng vì cô ấy bán hết tài sản, người nhà mang lòng oán hận, không đến thăm. Lại sợ cô ấy làm điều gì ngoài ý muốn, ngay cả một đồng cũng không chu cấp.
Cuộc sống của cô ấy ở viện càng ngày càng khó khăn. Lúc đầu còn được chăm sóc, sau dần, khi thấy chẳng ai quan tâm, người hộ lý cũng bắt đầu thờ ơ với cô ấy.
Có vài lần, Tống Chi thấy cô ấy phát bệnh, người hộ lý không những không ngăn cản, mà còn nhân cơ hội đó bạo hành cô ấy!
“Chị gì ơi, người ta trả lương cho chị, sao lại vừa đánh vừa chửi bệnh nhân như vậy?”
“Không liên quan đến cô. Đừng có nhiều chuyện.”
“Người nhà cô ấy ít đến, nhưng viện này cũng có bảo vệ đấy. Chị không muốn bị đuổi việc chứ?”
Nghe đến đây, người hộ lý mới miễn cưỡng dừng tay, còn trừng mắt nhìn cô đầy căm tức.
Từ đó, Tống Chi thấy thương người phụ nữ kia, hoàn cảnh của mình cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng vẫn hơn cô ấy một chút. Nên thỉnh thoảng có đồ ăn gì, cô cũng chia sẻ cho người phụ nữ kia.
Khi thấy người hộ lý đánh mắng cô ấy, Tống Chi cũng đứng ra ngăn cản, nhờ vậy mà số lần cô ấy bị bạo hành cũng ít hơn, nhưng lại khiến người hộ lý cũng chửi rủa cô.
Nhưng Tống Chi không mấy bận tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro