[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều
Chương 11
2024-11-11 01:08:25
Thế rồi một đêm nọ, Tống Chi ngủ sớm, đến nửa đêm thì tỉnh giấc, cô mở mắt ra.
Chuyện đầu tiên đập vào mắt khiến cô sợ chết khiếp! Giữa đêm, có ai đó ngồi ở cuối giường của cô.
Rồi nhanh chóng, người ấy thấy cô tỉnh, liền tiến lại gần bên cô.
“Đừng sợ, là tôi đây.”
Nghe giọng nói của người phụ nữ ấy, Tống Chi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp hỏi vì sao nửa đêm cô ấy lại ngồi trên giường mình, thì người phụ nữ đã nói trước.
“Cô là người tốt, nhưng tôi phải đi rồi, tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi chẳng có gì quý giá, coi như món quà chia tay, tặng cô món này. Đây là bùa hộ mệnh của tôi, giờ tặng lại cô. Mong cô sau này bình an thuận lợi.”
Nói xong, cô ấy liền nhét vào tay Tống Chi một thứ gì đó. Sau đó, không hiểu sao, cô thấy mơ màng và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy, cô nhìn thấy vật lạ trong tay mình, đó là một miếng ngọc bội hình tròn. Cô định trả lại cho người phụ nữ, nhưng phát hiện cô ấy đã không còn ở đó.
Lo lắng, cô vội tìm y tá và nghe tin rằng, người phụ nữ ấy đã xuất viện từ sáng sớm.
Sao cơ? Xuất viện? Nhưng đồ của cô ấy vẫn còn ở đây, thứ này trông có vẻ quý giá, cô không thể giữ.
Cô tìm y tá hỏi cách liên lạc với cô ấy, nhưng y tá nói cô ấy không để lại số điện thoại.
“Thế người hộ lý đi cùng cô ấy đâu?”
“À, người hộ lý đó biết bệnh nhân sáng nay xuất viện nên đã rời đi từ chiều qua.”
Nghe vậy, Tống Chi hoàn toàn thất vọng. Cô không nhận ra ánh mắt kỳ lạ của y tá khi nhìn mình và những lời xì xào sau lưng.
Thì ra, người hộ lý đó đi từ chiều, nên chẳng trách khi đêm qua người phụ nữ ngồi trên giường cô lại không sợ ai nghe thấy.
Nhưng giờ, cô chẳng thể tìm thấy người phụ nữ ấy nữa!
Bỗng dưng, Tống Chi giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ. Nghĩ đến người phụ nữ ấy, cô cảm thấy cổ mình nóng bừng, liền đưa tay lên sờ.
Sờ đến đó, cô phát hiện chiếc ngọc bội mà người phụ nữ đã tặng cô trong mơ đang treo trên cổ mình.
Vào lúc này, miếng ngọc đang nóng ran.
Tống Chi nắm chặt miếng ngọc đang nóng rực, từ từ nhắm mắt lại. Trước mắt cô hiện ra… một siêu thị.
Buổi tối.
Tống Chi nằm một mình trên giường.
Sau một ngày với đủ cảm xúc lên xuống, cô dần chìm vào giấc ngủ, dù không hề yên giấc.
Trong mơ, cô thấy mình bước vào một siêu thị.
Kệ hàng ngay ngắn, những tấm biển phân loại phản chiếu ánh đèn rực rỡ. Nhìn qua từng dãy, cô thấy những bao bì quen thuộc, khiến ký ức xưa như ùa về.
Ngay gần cửa vào là kệ gia vị, xếp đầy nước tương, bột ngọt, giấm. Bên tay trái là kệ hai tầng ngập tràn những món ăn vặt hấp dẫn. Nào là chocolate nhập khẩu, khoai tây lát, sữa chua, sữa bột, bánh quy...
Kế bên dãy kệ đồ ăn vặt là quầy rau củ tươi xanh, không khí dường như vẫn còn thoảng mùi đất ẩm.
Chuyện đầu tiên đập vào mắt khiến cô sợ chết khiếp! Giữa đêm, có ai đó ngồi ở cuối giường của cô.
Rồi nhanh chóng, người ấy thấy cô tỉnh, liền tiến lại gần bên cô.
“Đừng sợ, là tôi đây.”
Nghe giọng nói của người phụ nữ ấy, Tống Chi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp hỏi vì sao nửa đêm cô ấy lại ngồi trên giường mình, thì người phụ nữ đã nói trước.
“Cô là người tốt, nhưng tôi phải đi rồi, tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi chẳng có gì quý giá, coi như món quà chia tay, tặng cô món này. Đây là bùa hộ mệnh của tôi, giờ tặng lại cô. Mong cô sau này bình an thuận lợi.”
Nói xong, cô ấy liền nhét vào tay Tống Chi một thứ gì đó. Sau đó, không hiểu sao, cô thấy mơ màng và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy, cô nhìn thấy vật lạ trong tay mình, đó là một miếng ngọc bội hình tròn. Cô định trả lại cho người phụ nữ, nhưng phát hiện cô ấy đã không còn ở đó.
Lo lắng, cô vội tìm y tá và nghe tin rằng, người phụ nữ ấy đã xuất viện từ sáng sớm.
Sao cơ? Xuất viện? Nhưng đồ của cô ấy vẫn còn ở đây, thứ này trông có vẻ quý giá, cô không thể giữ.
Cô tìm y tá hỏi cách liên lạc với cô ấy, nhưng y tá nói cô ấy không để lại số điện thoại.
“Thế người hộ lý đi cùng cô ấy đâu?”
“À, người hộ lý đó biết bệnh nhân sáng nay xuất viện nên đã rời đi từ chiều qua.”
Nghe vậy, Tống Chi hoàn toàn thất vọng. Cô không nhận ra ánh mắt kỳ lạ của y tá khi nhìn mình và những lời xì xào sau lưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thì ra, người hộ lý đó đi từ chiều, nên chẳng trách khi đêm qua người phụ nữ ngồi trên giường cô lại không sợ ai nghe thấy.
Nhưng giờ, cô chẳng thể tìm thấy người phụ nữ ấy nữa!
Bỗng dưng, Tống Chi giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ. Nghĩ đến người phụ nữ ấy, cô cảm thấy cổ mình nóng bừng, liền đưa tay lên sờ.
Sờ đến đó, cô phát hiện chiếc ngọc bội mà người phụ nữ đã tặng cô trong mơ đang treo trên cổ mình.
Vào lúc này, miếng ngọc đang nóng ran.
Tống Chi nắm chặt miếng ngọc đang nóng rực, từ từ nhắm mắt lại. Trước mắt cô hiện ra… một siêu thị.
Buổi tối.
Tống Chi nằm một mình trên giường.
Sau một ngày với đủ cảm xúc lên xuống, cô dần chìm vào giấc ngủ, dù không hề yên giấc.
Trong mơ, cô thấy mình bước vào một siêu thị.
Kệ hàng ngay ngắn, những tấm biển phân loại phản chiếu ánh đèn rực rỡ. Nhìn qua từng dãy, cô thấy những bao bì quen thuộc, khiến ký ức xưa như ùa về.
Ngay gần cửa vào là kệ gia vị, xếp đầy nước tương, bột ngọt, giấm. Bên tay trái là kệ hai tầng ngập tràn những món ăn vặt hấp dẫn. Nào là chocolate nhập khẩu, khoai tây lát, sữa chua, sữa bột, bánh quy...
Kế bên dãy kệ đồ ăn vặt là quầy rau củ tươi xanh, không khí dường như vẫn còn thoảng mùi đất ẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro