[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 47
2024-12-08 10:30:01
“Có lẽ là vậy rồi, vậy cậu mang nó về lại núi Thúy Liên đi.” Tống Bắc không nỡ, cho rằng Bạch Hạ Hạ muốn rời đi.
Cái đầu tròn trịa lông lá của Bạch Hạ Hạ ngẩng lên, nhìn hai người một chút rồi xoay mông chạy như điên.
Có nghĩa là… Đợi tôi một chút! Tôi muốn nói lời từ biệt với con sen tương lai.
Quách Triều Minh vừa buồn bã, vừa tiếc, con mèo này muốn đi à? Anh ta còn nghĩ là nó sẽ ở lại: “Trung Đoàn Trưởng, ông nói xem, sao nó lại thích lão Tần như vậy?”
“Tôi công nhận, lão Tần có năng lực hơn tôi, chững chạc và trưởng thành…” Mày, một con mèo không cần phải lo lắng những thứ này, chỉ ngồi ăn rồi chờ chết là được rồi.
Bạch Hạ Hạ thích Tần Tiêu, không vì lý do gì cả.
Đáng thương cho anh ta, một lòng hướng về ánh trăng sáng, vậy mà ánh trăng lại chiếu xuống cống rãnh.
Trung Đoàn Trưởng Tống yên lặng hút thuốc: “Ngược lại tôi cảm thấy, chỉ là có chút…”
“???” Quách Triều Tiên khiêm tốn lắng nghe: “Ông mau nói đi.”
“Tôi nghe ông bà nói, thật ra mèo sẽ thấy được vẻ đẹp và sự xấu xí của người, đẹp hay không đẹp ấy…”
Quách Triều Minh đỡ lấy sát thương chí mạng: “... Trung Đoàn Trưởng, ông thay đổi rồi.”
Không còn là Trung Đoàn Trưởng tốt bụng nấu canh gà để thăm hỏi tâm hồn yếu đuối của cấp dưới nữa rồi.
Hừ! Tống Bắc lạnh lùng cười: “Cậu không xứng.”
Trần gian này không đáng, ông ấy nấu canh gà cũng vô dụng, chi bằng không nấu nữa.
Lãng phí công sức.
Tống Bắc thà rằng tự chơi một mình còn hơn.
Ông ấy nhìn sự vô tâm của Quách Triều Minh thì tức giận.
Quách Triều Minh: “...”
Hai người không đợi lâu, chiếc xe việt dã đã ổn định dừng trước cửa.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông khoảng 30 tuổi bước ra, nho nhã, mặc sơ mi trắng và quần dài đen.
Anh ấy đeo kính gọng tròn, cách ăn mặc điển hình của những người tri thức, ánh mắt đảo qua cửa, đi thẳng về phía đám người Tống Bắc.
“Đoàn Trưởng Tống, đội phó Quách. Vị này là Văn Đông, giáo sư Văn. Đội trưởng đã nhờ đến giúp đỡ.” Cảnh sát Tiểu Phương giới thiệu.
Mọi người nói chuyện qua lại, Lý Ái Quốc khẩn trương thúc giục, lo lắng càng kéo dài thời gian thì càng khó tìm thấy di vật văn hóa, nửa đường lại xảy ra sự cố.
Văn Đồng chờ một lúc thì phát hiện ra Quách Triều Minh đang chờ ở đó, giống như… Không có ý định rời đi.
Thì anh ấy cũng đợi, cho rằng vẫn còn người khác đến.
Khoảng 2 phút sau, một con mèo Ba Tư nhỏ chạy đến chỗ Tống Bắc, kêu meo meo một tiếng.
Bạch Hạ Hạ không ngừng lại, tự mình linh hoạt nhảy qua cửa sổ xe đang được mở một nửa, ngồi xổm trên ghế lái phụ.
Văn Đồng: ???
Con mèo Ba Tư xinh đẹp chói mắt, anh ấy vô thức nhìn theo, bàn chân đầy lông của nó đang đặt bên mép cửa sổ xe. Cúi đầu xuống chân chào hỏi: “Meo…” Chạy đi.
Hướng về phía họ rồi kêu ư?
Hửm? Văn Đồng ngẩn người, giờ mới nhận ra, vậy mà con mèo này lại nhảy lên chiếc xe việt dã quân sự mà anh ấy ngồi khi đến.
“Trung Đoàn Trưởng, chúng ta đi thôi.” Quách Triều Minh quay người mở cửa xe, nhẹ nhàng túm gáy con mèo đang ngồi trên ghế, không khách sáo ném lên chiếc hòm đựng găng tay ở phía trước. Còn tiện thể sờ sờ bàn chân sau của con mèo, sờ cho lông của con mèo dựng lên, hiếm khi rầu rĩ: “Không biết lần sau gặp lại mày là lúc nào nữa.”
Sự nghiệp lừa mèo vĩ đại của anh ta, vừa lập nghiệp được nửa chừng mà đã kết thúc rồi.
Meo meo không hiểu, meo meo nghiêng đầu, Quách Triều Minh khẽ nắm bàn chân nhỏ của con mèo.
Nhẹ nhàng vuốt bộ lông xù của cô, đúng là phong cách của Quách Triều Minh và Tần Tiêu hoàn toàn khác nhau.
Nhìn kỹ thì ngũ quan có chút thanh tú và dịu dàng, nhưng lại không được nổi bật dưới làn da rám nắng màu lúa mì.
Bạch Hạ Hạ hiếm khi thấy bộ dạng rầu rĩ, u buồn này của Quách Triều Minh. Nói chuyện cũng ỉu xìu cứ như chưa được ăn cơm no vậy.
Bạch Hạ Hạ từ từ rút chân ra, lỗ tai nhỏ đầy lông đang ngứa, dùng chân sau gãi gãi cho dễ chịu: “Chờ đã, ai muốn đi vậy?”
Bạch Hạ Hạ rất nhanh đã hiểu ra.
Cô định đi tìm di vật văn hóa, mấy người này không có biết. Nhớ tới câu nói khó hiểu của Tống Bắc: “Vẫn không nỡ bỏ…” Hàm râu của Bạch Hạ Hạ khẽ run.
Không bác bỏ, cũng không giải thích. Dù sao thì cô cũng chỉ là một con mèo mà thôi.
Chờ đến khi cô cùng Quách Triều Minh trở về bệnh viện, cũng sẽ tự nhiên hiểu ra cô không có ý định rời đi. Tâm tư nhỏ của meo meo vẫn còn giấu quá kỹ, sắp xa nhau rồi, mày đối xử với tao thật tốt không được à? Cho tao đãi ngộ khác một chút đi?
Meo meo cẩn thận duỗi chân ra: “Được rồi, nể tình anh không nỡ rời xa tôi, suýt chút nữa thì khóc nhè, cho anh sờ một cái đấy.”
Con mèo Ba Tư xinh đẹp trắng như tuyết như chủ chủ nhân kiêu ngạo, ưu nhã giơ chân trái lên, đồng chí Quách cúi đầu, ngón tay vừa nắm chân trái rồi lại nắm chân phải, nắm hết chân rồi tới cái đầu tròn…
Mãi không biết chán, quên trời quên đất!
Quách Triều Minh hơi cúi đầu, như mở cờ trong bụng mà vuốt ve mèo! Lúc trước, anh ta nào có được đãi ngộ tốt như này bao giờ, con mèo này đâu có ngoan ngoãn cho anh ta sờ, suốt ngày nổi giận và cáu kỉnh với anh ta
Kéo tới kéo lui, đồng chí Quách phải sử dụng binh pháp trấn áp mèo mới được sờ nó… Nghĩ đến mà chua xót muốn khóc.
Quách Triều Minh cảm động đến bật khóc: Meo meo yêu anh ta, nhưng nhìn nó giống cấp trên của anh ta hơn đấy.
Quách Triều Minh: Tôi không buồn, đây là phần thưởng chiến thắng của sự nịnh bợ một cách hèn mọn.
Nữ thần meo meo chủ động cho sờ.
Đúng rồi, con mèo này… Là đực hay cái? Bình thường mà nói thì khác giới thường hút nhau, con mèo này vừa kiêu ngạo vừa thích xù lông, chắc là con cái… Nhỉ?
Nếu không thì… Nhìn trộm một chút? Trước đây lại quên mất. Nuôi mèo, giao tiếp bằng ánh mắt và tính cách rất quan trọng, đực cái cũng quan trọng nữa!
Cha Quách: Con trai hay là con gái đây…
Bạch Hạ Hạ chìa đầu ra tận hưởng, nhưng cơ thể cô bị lật ngược lại, lỗ tai nhỏ dính lên cửa xe.
Cô tưởng rằng, con cá đã cắn câu, nhìn tên kia lưu luyến không rời như vậy, cô định nở nụ cười đắc ý, nhưng cô chưa kịp vui thì trái tim đơn thuần của mèo nhỏ đau nhói.
Bạch Hạ Hạ: Chung quy là cô đã sai rồi… Không chỉ vậy, cô còn phát hiện ra, bàn tay vô liêm sỉ đó đang đưa tay đến đuôi của cô, lật đuôi của cô lên, như một tên trộm muốn dùng đuôi của cô làm chuyện xấu.
“Cái đồ đàn ông cặn bã! Lưu manh, lộ mặt đi!” Bạch Hạ Hạ thân là mèo nhưng trái tim là người!
Cái đầu tròn trịa lông lá của Bạch Hạ Hạ ngẩng lên, nhìn hai người một chút rồi xoay mông chạy như điên.
Có nghĩa là… Đợi tôi một chút! Tôi muốn nói lời từ biệt với con sen tương lai.
Quách Triều Minh vừa buồn bã, vừa tiếc, con mèo này muốn đi à? Anh ta còn nghĩ là nó sẽ ở lại: “Trung Đoàn Trưởng, ông nói xem, sao nó lại thích lão Tần như vậy?”
“Tôi công nhận, lão Tần có năng lực hơn tôi, chững chạc và trưởng thành…” Mày, một con mèo không cần phải lo lắng những thứ này, chỉ ngồi ăn rồi chờ chết là được rồi.
Bạch Hạ Hạ thích Tần Tiêu, không vì lý do gì cả.
Đáng thương cho anh ta, một lòng hướng về ánh trăng sáng, vậy mà ánh trăng lại chiếu xuống cống rãnh.
Trung Đoàn Trưởng Tống yên lặng hút thuốc: “Ngược lại tôi cảm thấy, chỉ là có chút…”
“???” Quách Triều Tiên khiêm tốn lắng nghe: “Ông mau nói đi.”
“Tôi nghe ông bà nói, thật ra mèo sẽ thấy được vẻ đẹp và sự xấu xí của người, đẹp hay không đẹp ấy…”
Quách Triều Minh đỡ lấy sát thương chí mạng: “... Trung Đoàn Trưởng, ông thay đổi rồi.”
Không còn là Trung Đoàn Trưởng tốt bụng nấu canh gà để thăm hỏi tâm hồn yếu đuối của cấp dưới nữa rồi.
Hừ! Tống Bắc lạnh lùng cười: “Cậu không xứng.”
Trần gian này không đáng, ông ấy nấu canh gà cũng vô dụng, chi bằng không nấu nữa.
Lãng phí công sức.
Tống Bắc thà rằng tự chơi một mình còn hơn.
Ông ấy nhìn sự vô tâm của Quách Triều Minh thì tức giận.
Quách Triều Minh: “...”
Hai người không đợi lâu, chiếc xe việt dã đã ổn định dừng trước cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa xe mở ra, một người đàn ông khoảng 30 tuổi bước ra, nho nhã, mặc sơ mi trắng và quần dài đen.
Anh ấy đeo kính gọng tròn, cách ăn mặc điển hình của những người tri thức, ánh mắt đảo qua cửa, đi thẳng về phía đám người Tống Bắc.
“Đoàn Trưởng Tống, đội phó Quách. Vị này là Văn Đông, giáo sư Văn. Đội trưởng đã nhờ đến giúp đỡ.” Cảnh sát Tiểu Phương giới thiệu.
Mọi người nói chuyện qua lại, Lý Ái Quốc khẩn trương thúc giục, lo lắng càng kéo dài thời gian thì càng khó tìm thấy di vật văn hóa, nửa đường lại xảy ra sự cố.
Văn Đồng chờ một lúc thì phát hiện ra Quách Triều Minh đang chờ ở đó, giống như… Không có ý định rời đi.
Thì anh ấy cũng đợi, cho rằng vẫn còn người khác đến.
Khoảng 2 phút sau, một con mèo Ba Tư nhỏ chạy đến chỗ Tống Bắc, kêu meo meo một tiếng.
Bạch Hạ Hạ không ngừng lại, tự mình linh hoạt nhảy qua cửa sổ xe đang được mở một nửa, ngồi xổm trên ghế lái phụ.
Văn Đồng: ???
Con mèo Ba Tư xinh đẹp chói mắt, anh ấy vô thức nhìn theo, bàn chân đầy lông của nó đang đặt bên mép cửa sổ xe. Cúi đầu xuống chân chào hỏi: “Meo…” Chạy đi.
Hướng về phía họ rồi kêu ư?
Hửm? Văn Đồng ngẩn người, giờ mới nhận ra, vậy mà con mèo này lại nhảy lên chiếc xe việt dã quân sự mà anh ấy ngồi khi đến.
“Trung Đoàn Trưởng, chúng ta đi thôi.” Quách Triều Minh quay người mở cửa xe, nhẹ nhàng túm gáy con mèo đang ngồi trên ghế, không khách sáo ném lên chiếc hòm đựng găng tay ở phía trước. Còn tiện thể sờ sờ bàn chân sau của con mèo, sờ cho lông của con mèo dựng lên, hiếm khi rầu rĩ: “Không biết lần sau gặp lại mày là lúc nào nữa.”
Sự nghiệp lừa mèo vĩ đại của anh ta, vừa lập nghiệp được nửa chừng mà đã kết thúc rồi.
Meo meo không hiểu, meo meo nghiêng đầu, Quách Triều Minh khẽ nắm bàn chân nhỏ của con mèo.
Nhẹ nhàng vuốt bộ lông xù của cô, đúng là phong cách của Quách Triều Minh và Tần Tiêu hoàn toàn khác nhau.
Nhìn kỹ thì ngũ quan có chút thanh tú và dịu dàng, nhưng lại không được nổi bật dưới làn da rám nắng màu lúa mì.
Bạch Hạ Hạ hiếm khi thấy bộ dạng rầu rĩ, u buồn này của Quách Triều Minh. Nói chuyện cũng ỉu xìu cứ như chưa được ăn cơm no vậy.
Bạch Hạ Hạ từ từ rút chân ra, lỗ tai nhỏ đầy lông đang ngứa, dùng chân sau gãi gãi cho dễ chịu: “Chờ đã, ai muốn đi vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Hạ Hạ rất nhanh đã hiểu ra.
Cô định đi tìm di vật văn hóa, mấy người này không có biết. Nhớ tới câu nói khó hiểu của Tống Bắc: “Vẫn không nỡ bỏ…” Hàm râu của Bạch Hạ Hạ khẽ run.
Không bác bỏ, cũng không giải thích. Dù sao thì cô cũng chỉ là một con mèo mà thôi.
Chờ đến khi cô cùng Quách Triều Minh trở về bệnh viện, cũng sẽ tự nhiên hiểu ra cô không có ý định rời đi. Tâm tư nhỏ của meo meo vẫn còn giấu quá kỹ, sắp xa nhau rồi, mày đối xử với tao thật tốt không được à? Cho tao đãi ngộ khác một chút đi?
Meo meo cẩn thận duỗi chân ra: “Được rồi, nể tình anh không nỡ rời xa tôi, suýt chút nữa thì khóc nhè, cho anh sờ một cái đấy.”
Con mèo Ba Tư xinh đẹp trắng như tuyết như chủ chủ nhân kiêu ngạo, ưu nhã giơ chân trái lên, đồng chí Quách cúi đầu, ngón tay vừa nắm chân trái rồi lại nắm chân phải, nắm hết chân rồi tới cái đầu tròn…
Mãi không biết chán, quên trời quên đất!
Quách Triều Minh hơi cúi đầu, như mở cờ trong bụng mà vuốt ve mèo! Lúc trước, anh ta nào có được đãi ngộ tốt như này bao giờ, con mèo này đâu có ngoan ngoãn cho anh ta sờ, suốt ngày nổi giận và cáu kỉnh với anh ta
Kéo tới kéo lui, đồng chí Quách phải sử dụng binh pháp trấn áp mèo mới được sờ nó… Nghĩ đến mà chua xót muốn khóc.
Quách Triều Minh cảm động đến bật khóc: Meo meo yêu anh ta, nhưng nhìn nó giống cấp trên của anh ta hơn đấy.
Quách Triều Minh: Tôi không buồn, đây là phần thưởng chiến thắng của sự nịnh bợ một cách hèn mọn.
Nữ thần meo meo chủ động cho sờ.
Đúng rồi, con mèo này… Là đực hay cái? Bình thường mà nói thì khác giới thường hút nhau, con mèo này vừa kiêu ngạo vừa thích xù lông, chắc là con cái… Nhỉ?
Nếu không thì… Nhìn trộm một chút? Trước đây lại quên mất. Nuôi mèo, giao tiếp bằng ánh mắt và tính cách rất quan trọng, đực cái cũng quan trọng nữa!
Cha Quách: Con trai hay là con gái đây…
Bạch Hạ Hạ chìa đầu ra tận hưởng, nhưng cơ thể cô bị lật ngược lại, lỗ tai nhỏ dính lên cửa xe.
Cô tưởng rằng, con cá đã cắn câu, nhìn tên kia lưu luyến không rời như vậy, cô định nở nụ cười đắc ý, nhưng cô chưa kịp vui thì trái tim đơn thuần của mèo nhỏ đau nhói.
Bạch Hạ Hạ: Chung quy là cô đã sai rồi… Không chỉ vậy, cô còn phát hiện ra, bàn tay vô liêm sỉ đó đang đưa tay đến đuôi của cô, lật đuôi của cô lên, như một tên trộm muốn dùng đuôi của cô làm chuyện xấu.
“Cái đồ đàn ông cặn bã! Lưu manh, lộ mặt đi!” Bạch Hạ Hạ thân là mèo nhưng trái tim là người!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro