[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 48
2024-12-08 10:30:01
"Đồ lừa đảo, khốn nạn!" Dám lừa gạt tình cảm thuần khiết của mèo, còn đối xử thô bạo với mèo yếu ớt, hành động này làm cả người và thần tức giận, Bạch Hạ Hạ bi phần gào thét.
Bạch Hạ Hạ: Nhìn nhầm người rồi!
Anh nên ở mãi trong hồ cá của tôi đi!
Mèo con mặt đần thối xù lông xòe móng vuốt ra, cào anh ta một nhát.
Cái đuôi bồng bềnh xòe ra che mông lại, mèo con vẫn không yên tâm, ngồi lên cái đuôi.
Lúc này cô mới hài lòng, đè cái đuôi xuống, quay lưng lại với Quách Triều Minh.
Quách Triều Minh nhìn cục tròn màu trắng, hai cái tai dựng lên vì tức giận, lông tơ đều dựng hết lên. Cái mông bởi vì cô đang nằm sấp nên càng trở nên mềm mại, đôi chân nhỏ dễ thương ở phía sau... Quách Triều Minh đưa tay kéo hai cái chân mèo ra, sau khi nắm được thì mới hài lòng.
"Meo!" Bạch Hạ Hạ tức giận trừng anh ta, giống như đang giấu bảo bối, nhanh chóng giấu đôi chân nhỏ xinh xuống bụng, không cho Quách Triều Minh cầm.
Quách Triều Minh: "Huhuhu, cho tao sờ đi mà.”
Bạch Hạ Hạ bị một người đàn ông cao 1m8 làm nũng thì nổi hết cả da gà, vội vàng trốn khỏi đồ thần kinh này.
Nói mới nhớ, không biết bệnh nhân tâm thần kia sao rồi nhỉ, không biết được đưa về bệnh viện điều trị tiếp hay chưa?
Ở trong tiệm chụp hình, Lưu Phong đang khoa tay múa chân kể cho bạn anh ta nghe về chuyện đã gặp phải. Mặt anh ta ửng đỏ, tóc vẫn chưa cắt nhưng đã được chải gọn lại.
Lưu Phong vừa nói xong, lại thở dài: "Không biết nàng thơ của tôi còn ở đó không, hy vọng tôi không để lỡ mất..."
Bạn anh ta cười, rửa ảnh trong phòng tối: "Cậu coi con mèo đó thành nàng thơ..."
Bạch Hạ Hạ và Lưu Phong như tâm ý tương thông.
Lưu Phong: Mèo con chờ tao.
Bạch Hạ Hạ chống cằm: Anh nên đến bệnh viện tâm thần, anh thuộc về nơi đó.
Quách Triều Minh làm nũng thất bại, tạm thời không làm gì nữa.
Đấm người ngồi ghế sau ồn ào như bầy chó sủa, ồn ào đến mức làm người ta đau đầu, nên không phát hiện câu chuyện xảy ra ở ghế trước.
Người duy nhất thấy toàn bộ quá trình là anh quân nhân trẻ đang lái xe... Đây không phải là người đứng thứ mười hạng toàn năng mà cậu ấy hâm mộ à, là người mà cùng với Tần Tiêu nổi tiếng hung hãn của khu quân sự tỉnh Đông Lăng.
Nội tâm anh quân nhân trẻ chấn động: Tôi mù rồi, mù rồi... Không, đội phó Quách điên rồi, điên mất rồi...
Lâu rồi Quách Triều Minh không vui vẻ như vậy, đặc biệt là khi nhìn con mèo này, anh ta không còn luyến tiếc gì nữa, yên lặng nhìn con mèo có thể tức giận rồi cào anh ta bất cứ lúc nào… Suýt nữa thì anh ta bật cười thành tiếng.
Đấu với người này, đúng là trường kỳ kháng chiến, nhưng đấu với mèo, niềm vui bất tận.
Đôi khi anh ta muốn hưởng thụ cảm giác con mèo nhỏ này tức giận rồi xù lông nhím, nếu không được thì bắt nó làm của riêng.
Quách Triều Minh mỉm cười, đột nhiên đưa tay ra sờ cái đầu nhỏ đầy lông, anh ta nhẹ nhàng vuốt ve, Bạch Hạ Hạ ngồi co lại vô góc, không đồng ý.
Làm sao nữa đây, không động khẩu lại động thủ à!
“Nếu mày đi theo anh Tần thì thích hợp hơn đi theo tao.” Tần Tiêu… Quá khổ, khi gặp con mèo này, ai cũng thấy được chữa lành, có thể làm người ta vui vẻ. Với lại không cần chăm sóc nó quá mức, nó rất thông minh.
Anh ta nói rất nhỏ, chỉ đủ mỗi anh ta nghe.
Ở phía sau, Tiểu Phương đang trấn an cảnh khuyển đang ngồi co lại trong góc xe do sợ tiếng động cơ, cố gắng để nó không chui xuống… háng… của đội viên khác.
Chuyện huấn luyện cảnh khuyển là chuyện bình thường ở cục cảnh sát, nhưng khi huấn luyện với quy mô lớn, phổ biến đến từng phân cục nhỏ là chuyện của mấy năm gần đây. Làm cho Tiểu Phương sứt đầu mẻ trán không thể để tâm đến chuyện khác.
Tài xế được Tống Bắc dặn dò, chạy nhanh hơn nữa để đến nơi càng sớm càng tốt, biết đâu có thể tìm được tung tích bầy khỉ.
Tống Bắc rất đồng tình với đội trưởng Lý xui xẻo. Tìm văn vật còn dính líu đến băng đảng buôn lậu ngang ngược hung bạo, bận rộn đến mức cằm nổi đầy mụn.
Chuyện này thì thôi đi, sau khi bắt được kẻ tình nghi thì lại liên quan đến vụ án buôn người.
Đến khi tìm được manh mối văn vật thì lại bị đám khỉ lấy đi. Lại phải điều tra tung tích của chúng.
Tình tiết cao trào cứ thế mà tuôn đến, phim truyền hình cũng chẳng hấp dẫn thế này đâu.
Đội trưởng Lý: Muốn chết quách đi cho xong. Còn khổ hơn súc vật. Hôm nào phải đi chùa cầu may mới được, dạo này phạm thái tuế hay sao vậy trời!
Bạch Hạ Hạ co ro trong góc nhìn vừa thương vừa tội, quá đau mông, chỗ ngồi chật hẹp. Rõ ràng đằng sau còn chỗ trống, Quách Triều Minh lại muốn tranh ghế phụ với cô! Đáng ghét, thật đáng ghét.
Ghế ngồi tuy mềm nhưng mà kính xe thì cứng, cô thấy khó chịu, trái tim mèo con bị xuyên thủng trăm lỗ.
Bạch Hạ Hạ khó chịu nhìn Quách Triều Minh, đội phó gì mà chẳng biết điều gì cả!
Quách Triều Minh đã lừa gạt tình cảm của mèo, còn muốn lừa bán mèo, bộ đội nhân dân gì mà lòng dạ xấu xa!
Bạch Hạ Hạ đếm từng tội ác của Quách Triều Minh rồi nhớ kỹ, cô đâu có tức giận vô cớ, tên chết tiệt này lừa cô không phải một hai lần thôi đâu.
Bạch Hạ Hạ: Lẽ nào cái này giống trong truyền thuyết, giả vờ làm quen, để cho cô dần phụ thuộc anh ta?
Bạch Hạ Hạ suy nghĩ một lúc, thấy rất đúng, từ từ làm cho cô quen thuộc, để cho cô hạ ranh giới của bản thân xuống. Thế là anh ta dùng chiêu nước ấm nấu ếch thành công rồi.
*Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ.
Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.
Bạch Hạ Hạ nhìn Quách Triều Minh: Nhìn tên này mắt to mày kiếm nhưng hóa ra lại là đồ đểu!
Quách Triều Minh: ???
Tài xế lái xe nhanh như gió như thể bay luôn được luôn, nhanh hơn khi đi từ trên núi xuống bệnh viện.
Xe lắc trái lắc phải, xóc nảy lắc cho não muốn bay ra luôn. Cũng may kỹ thuật lái xe của tài xế khá tốt, đi đường núi mà cũng lao nhanh như vậy được.
Giáo sư Văn hiếu kỳ nhìn Bạch Hạ Hạ, một con mèo sao lại ngồi xe của bộ đội, hình như nó còn muốn theo họ lên núi, có lẽ nên quan sát nó thật kỹ…
Sự thật là lòng hiếu kỳ của anh ấy lung lay. Đi được nửa đường, Quách Triều Minh và Tiểu Phương còn khá ổn, dù sao thường xuyên đi xe việt dã lên núi nên sức chịu đựng ổn hơn.
Tuy nhìn giáo sư Văn khá gầy yếu nhưng thể anh ấy không kém như vậy. Dù sao cũng là nhà nghiên cứu động vật nên thường xuyên lên núi. Phần lớn thời gian bọn họ đều tự lái xe lên núi hoặc tự đi bộ lên núi.
Lần này không bắt người nên tâm thái khá tốt. Nhưng đi lâu như vậy, đầu thì cứ lắc qua lắc lại, lưng ma sát ghế ngồi, từ đầu đến cuối cái mông không chạm ghế được mấy lần.
Bạch Hạ Hạ: Nhìn nhầm người rồi!
Anh nên ở mãi trong hồ cá của tôi đi!
Mèo con mặt đần thối xù lông xòe móng vuốt ra, cào anh ta một nhát.
Cái đuôi bồng bềnh xòe ra che mông lại, mèo con vẫn không yên tâm, ngồi lên cái đuôi.
Lúc này cô mới hài lòng, đè cái đuôi xuống, quay lưng lại với Quách Triều Minh.
Quách Triều Minh nhìn cục tròn màu trắng, hai cái tai dựng lên vì tức giận, lông tơ đều dựng hết lên. Cái mông bởi vì cô đang nằm sấp nên càng trở nên mềm mại, đôi chân nhỏ dễ thương ở phía sau... Quách Triều Minh đưa tay kéo hai cái chân mèo ra, sau khi nắm được thì mới hài lòng.
"Meo!" Bạch Hạ Hạ tức giận trừng anh ta, giống như đang giấu bảo bối, nhanh chóng giấu đôi chân nhỏ xinh xuống bụng, không cho Quách Triều Minh cầm.
Quách Triều Minh: "Huhuhu, cho tao sờ đi mà.”
Bạch Hạ Hạ bị một người đàn ông cao 1m8 làm nũng thì nổi hết cả da gà, vội vàng trốn khỏi đồ thần kinh này.
Nói mới nhớ, không biết bệnh nhân tâm thần kia sao rồi nhỉ, không biết được đưa về bệnh viện điều trị tiếp hay chưa?
Ở trong tiệm chụp hình, Lưu Phong đang khoa tay múa chân kể cho bạn anh ta nghe về chuyện đã gặp phải. Mặt anh ta ửng đỏ, tóc vẫn chưa cắt nhưng đã được chải gọn lại.
Lưu Phong vừa nói xong, lại thở dài: "Không biết nàng thơ của tôi còn ở đó không, hy vọng tôi không để lỡ mất..."
Bạn anh ta cười, rửa ảnh trong phòng tối: "Cậu coi con mèo đó thành nàng thơ..."
Bạch Hạ Hạ và Lưu Phong như tâm ý tương thông.
Lưu Phong: Mèo con chờ tao.
Bạch Hạ Hạ chống cằm: Anh nên đến bệnh viện tâm thần, anh thuộc về nơi đó.
Quách Triều Minh làm nũng thất bại, tạm thời không làm gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đấm người ngồi ghế sau ồn ào như bầy chó sủa, ồn ào đến mức làm người ta đau đầu, nên không phát hiện câu chuyện xảy ra ở ghế trước.
Người duy nhất thấy toàn bộ quá trình là anh quân nhân trẻ đang lái xe... Đây không phải là người đứng thứ mười hạng toàn năng mà cậu ấy hâm mộ à, là người mà cùng với Tần Tiêu nổi tiếng hung hãn của khu quân sự tỉnh Đông Lăng.
Nội tâm anh quân nhân trẻ chấn động: Tôi mù rồi, mù rồi... Không, đội phó Quách điên rồi, điên mất rồi...
Lâu rồi Quách Triều Minh không vui vẻ như vậy, đặc biệt là khi nhìn con mèo này, anh ta không còn luyến tiếc gì nữa, yên lặng nhìn con mèo có thể tức giận rồi cào anh ta bất cứ lúc nào… Suýt nữa thì anh ta bật cười thành tiếng.
Đấu với người này, đúng là trường kỳ kháng chiến, nhưng đấu với mèo, niềm vui bất tận.
Đôi khi anh ta muốn hưởng thụ cảm giác con mèo nhỏ này tức giận rồi xù lông nhím, nếu không được thì bắt nó làm của riêng.
Quách Triều Minh mỉm cười, đột nhiên đưa tay ra sờ cái đầu nhỏ đầy lông, anh ta nhẹ nhàng vuốt ve, Bạch Hạ Hạ ngồi co lại vô góc, không đồng ý.
Làm sao nữa đây, không động khẩu lại động thủ à!
“Nếu mày đi theo anh Tần thì thích hợp hơn đi theo tao.” Tần Tiêu… Quá khổ, khi gặp con mèo này, ai cũng thấy được chữa lành, có thể làm người ta vui vẻ. Với lại không cần chăm sóc nó quá mức, nó rất thông minh.
Anh ta nói rất nhỏ, chỉ đủ mỗi anh ta nghe.
Ở phía sau, Tiểu Phương đang trấn an cảnh khuyển đang ngồi co lại trong góc xe do sợ tiếng động cơ, cố gắng để nó không chui xuống… háng… của đội viên khác.
Chuyện huấn luyện cảnh khuyển là chuyện bình thường ở cục cảnh sát, nhưng khi huấn luyện với quy mô lớn, phổ biến đến từng phân cục nhỏ là chuyện của mấy năm gần đây. Làm cho Tiểu Phương sứt đầu mẻ trán không thể để tâm đến chuyện khác.
Tài xế được Tống Bắc dặn dò, chạy nhanh hơn nữa để đến nơi càng sớm càng tốt, biết đâu có thể tìm được tung tích bầy khỉ.
Tống Bắc rất đồng tình với đội trưởng Lý xui xẻo. Tìm văn vật còn dính líu đến băng đảng buôn lậu ngang ngược hung bạo, bận rộn đến mức cằm nổi đầy mụn.
Chuyện này thì thôi đi, sau khi bắt được kẻ tình nghi thì lại liên quan đến vụ án buôn người.
Đến khi tìm được manh mối văn vật thì lại bị đám khỉ lấy đi. Lại phải điều tra tung tích của chúng.
Tình tiết cao trào cứ thế mà tuôn đến, phim truyền hình cũng chẳng hấp dẫn thế này đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đội trưởng Lý: Muốn chết quách đi cho xong. Còn khổ hơn súc vật. Hôm nào phải đi chùa cầu may mới được, dạo này phạm thái tuế hay sao vậy trời!
Bạch Hạ Hạ co ro trong góc nhìn vừa thương vừa tội, quá đau mông, chỗ ngồi chật hẹp. Rõ ràng đằng sau còn chỗ trống, Quách Triều Minh lại muốn tranh ghế phụ với cô! Đáng ghét, thật đáng ghét.
Ghế ngồi tuy mềm nhưng mà kính xe thì cứng, cô thấy khó chịu, trái tim mèo con bị xuyên thủng trăm lỗ.
Bạch Hạ Hạ khó chịu nhìn Quách Triều Minh, đội phó gì mà chẳng biết điều gì cả!
Quách Triều Minh đã lừa gạt tình cảm của mèo, còn muốn lừa bán mèo, bộ đội nhân dân gì mà lòng dạ xấu xa!
Bạch Hạ Hạ đếm từng tội ác của Quách Triều Minh rồi nhớ kỹ, cô đâu có tức giận vô cớ, tên chết tiệt này lừa cô không phải một hai lần thôi đâu.
Bạch Hạ Hạ: Lẽ nào cái này giống trong truyền thuyết, giả vờ làm quen, để cho cô dần phụ thuộc anh ta?
Bạch Hạ Hạ suy nghĩ một lúc, thấy rất đúng, từ từ làm cho cô quen thuộc, để cho cô hạ ranh giới của bản thân xuống. Thế là anh ta dùng chiêu nước ấm nấu ếch thành công rồi.
*Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ.
Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.
Bạch Hạ Hạ nhìn Quách Triều Minh: Nhìn tên này mắt to mày kiếm nhưng hóa ra lại là đồ đểu!
Quách Triều Minh: ???
Tài xế lái xe nhanh như gió như thể bay luôn được luôn, nhanh hơn khi đi từ trên núi xuống bệnh viện.
Xe lắc trái lắc phải, xóc nảy lắc cho não muốn bay ra luôn. Cũng may kỹ thuật lái xe của tài xế khá tốt, đi đường núi mà cũng lao nhanh như vậy được.
Giáo sư Văn hiếu kỳ nhìn Bạch Hạ Hạ, một con mèo sao lại ngồi xe của bộ đội, hình như nó còn muốn theo họ lên núi, có lẽ nên quan sát nó thật kỹ…
Sự thật là lòng hiếu kỳ của anh ấy lung lay. Đi được nửa đường, Quách Triều Minh và Tiểu Phương còn khá ổn, dù sao thường xuyên đi xe việt dã lên núi nên sức chịu đựng ổn hơn.
Tuy nhìn giáo sư Văn khá gầy yếu nhưng thể anh ấy không kém như vậy. Dù sao cũng là nhà nghiên cứu động vật nên thường xuyên lên núi. Phần lớn thời gian bọn họ đều tự lái xe lên núi hoặc tự đi bộ lên núi.
Lần này không bắt người nên tâm thái khá tốt. Nhưng đi lâu như vậy, đầu thì cứ lắc qua lắc lại, lưng ma sát ghế ngồi, từ đầu đến cuối cái mông không chạm ghế được mấy lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro