Hứa Văn Lễ Muốn...
Giang Mạt
2024-08-17 21:46:22
Khi Tô Tú Tú trở về nhà, không nhìn thấy xe ngựa, nhưng nhìn thấy bà bà đang vô cùng vui vẻ.
Cười đến híp cả mắt.
Nhưng sau khi nhìn thấy Tô Tú Tú, bà ta đột nhiên nhíu mà: “Ngươi đi chết ở đâu mà giờ này mới về hả? Giặt có mấy bộ quần áo mà tốn bao nhiêu thời gian! Ta biết ngay là ngươi lại lười biếng! Ngươi nhìn cả thôn Hứa gia này xem có ai lười biếng hơn ngươi không?”
Tô Tú Tú cắn môi giải thích: “Con không lười biếng, chỉ là trên đường...”
“Trên đường cái gì mà trên đường? Mau đi hầm hà đi, Đồng Lễ bị thương, phải tẩm bổ một chút mới được!”
Tô Tú Tú ồ một tiếng, đang định chạy xuống bếp, nhưng bỗng nhiên lại dừng lại: “Mẹ, hôm nay nhà chúng ta có một chiếc xe ngựa tới...”
“Kẻ nào nói linh tinh với ngươi đấy?”
Hứa bà bà phản ứng rất mạnh, tức giật lập đổ cả tách trà: “Nhà chúng ta làm gì có họ hàng giàu có nào? Mau đi nấu cơm đi, suốt ngày cứ nói mấy chuyện không đâu!”
Tô Tú Tú đáp lại, xoay người đi vào phòng bếp.
Nhưng nàng luôn cảm thấy hôm nay bà bà có gì đó không đúng.
Buổi tối, lúc Tô Tú Tú nằm xuống, Hứa bà bà lập tức gõ cửa: “Tú Tú, mở cửa.”
So với dáng vẻ cay nghiệt bình thường thì giọng nói của bà ta lúc này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tô Tú Tú chậm rãi mở cửa, chỉ thấy Hứa bà bà bưng một bát canh gà, nhìn thấy nàng thì mỉm cười nói.
“Tú Tú, mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, hôm qua lại còn dính mưa nữa, uống chút canh gà ngủ cho ngon.”
Tô Tú Tú sửng sốt, nhanh chóng nhận lấy.
Nhưng mà, nhìn bát canh gà này, Tô Tú Tú lại không dám uống.
Nàng gả vào nhà họ Hứa nhiều năm như vậy, chưa từng được đối xử như thế này bao giờ.
Nàng không chút do dự, bưng bát canh gà tới thư phòng.
Hứa Văn Lễ còn đang đọc sách, nghiêm túc cực kỳ.
Tô Tú Tú cũng không thể không thừa nhận, tướng công của nàng học hành vô cùng nghiêm túc, cho dù bị thương thì vẫn không lười biếng chút nào.
"Tướng công."
Tô Tú Tú rụt rè đứng ở cửa thư phòng, xinh đẹp động lòng người, giống như một đóa dành dành.
Hứa Văn Lễ hơi rủ mắt xuống: “Nàng tới đây làm gì?”
Giọng nói của hắn ta rất lạnh lùng, gần như không có cảm xúc.
Tô Tú Tú thực sự rất muốn xoay người rời đi.
Nhưng nghĩ đến bát canh gà kia, nàng vẫn dừng lại.
“Mẹ cho ta một bát canh gà, nhưng ta cảm thấy tướng công nên bồi bổ sức khỏe hơn ta, thế nên...”
Hứa Văn Lễ nhíu mày: "Hôm nay ta đã uống canh gà rồi. Đây là mẹ để phần cho nàng, nàng uống đi.”
Tô Tú Tú cắn môi: "Ta... Không thích uống canh gà lắm, nhưng lại không muốn phụ tấm lòng của mẹ, nên...”
Hứa Văn Lễ nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Hắn ta thấy dáng vẻ của nàng vô cùng căng thẳng, đôi môi đỏ mọng mím chặt đến mức trắng bệch.
Chắc là thái độ của hắn ta dọa nàng sợ rồi.
Hứa Văn Lễ âm thầm thở dài một hơi, đặt sách xuống: “Mang lại đây.”
Hứa Văn Lễ bị thương tay phải, cầm đũa hơi khó, nhưng cầm thìa thì không vấn đề.
Hắn ta uống từng thìa từng thìa, cảm thấy cả người đều ấm áp. Đến tận khi uống xong, hắn ta khẽ lau miệng, động tác ưu nhã: “Được rồi.”
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì cả, Tô Tú Tú cảm thấy bầu không khí vô cùng ngạt thở.
"Ừm."
Tô Tú Tú nhận lại cái bát không, đang định lui ra ngoài thì Hứa Văn Lễ đột nhiên lên tiếng: “Tú Tú, dạo này tay phải ta bị thương hơi bất tiện, có thể chuyển về phòng ở không?”
Hứa Văn Lễ muốn chuyển về ở cùng nàng!
Cười đến híp cả mắt.
Nhưng sau khi nhìn thấy Tô Tú Tú, bà ta đột nhiên nhíu mà: “Ngươi đi chết ở đâu mà giờ này mới về hả? Giặt có mấy bộ quần áo mà tốn bao nhiêu thời gian! Ta biết ngay là ngươi lại lười biếng! Ngươi nhìn cả thôn Hứa gia này xem có ai lười biếng hơn ngươi không?”
Tô Tú Tú cắn môi giải thích: “Con không lười biếng, chỉ là trên đường...”
“Trên đường cái gì mà trên đường? Mau đi hầm hà đi, Đồng Lễ bị thương, phải tẩm bổ một chút mới được!”
Tô Tú Tú ồ một tiếng, đang định chạy xuống bếp, nhưng bỗng nhiên lại dừng lại: “Mẹ, hôm nay nhà chúng ta có một chiếc xe ngựa tới...”
“Kẻ nào nói linh tinh với ngươi đấy?”
Hứa bà bà phản ứng rất mạnh, tức giật lập đổ cả tách trà: “Nhà chúng ta làm gì có họ hàng giàu có nào? Mau đi nấu cơm đi, suốt ngày cứ nói mấy chuyện không đâu!”
Tô Tú Tú đáp lại, xoay người đi vào phòng bếp.
Nhưng nàng luôn cảm thấy hôm nay bà bà có gì đó không đúng.
Buổi tối, lúc Tô Tú Tú nằm xuống, Hứa bà bà lập tức gõ cửa: “Tú Tú, mở cửa.”
So với dáng vẻ cay nghiệt bình thường thì giọng nói của bà ta lúc này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tô Tú Tú chậm rãi mở cửa, chỉ thấy Hứa bà bà bưng một bát canh gà, nhìn thấy nàng thì mỉm cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tú Tú, mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, hôm qua lại còn dính mưa nữa, uống chút canh gà ngủ cho ngon.”
Tô Tú Tú sửng sốt, nhanh chóng nhận lấy.
Nhưng mà, nhìn bát canh gà này, Tô Tú Tú lại không dám uống.
Nàng gả vào nhà họ Hứa nhiều năm như vậy, chưa từng được đối xử như thế này bao giờ.
Nàng không chút do dự, bưng bát canh gà tới thư phòng.
Hứa Văn Lễ còn đang đọc sách, nghiêm túc cực kỳ.
Tô Tú Tú cũng không thể không thừa nhận, tướng công của nàng học hành vô cùng nghiêm túc, cho dù bị thương thì vẫn không lười biếng chút nào.
"Tướng công."
Tô Tú Tú rụt rè đứng ở cửa thư phòng, xinh đẹp động lòng người, giống như một đóa dành dành.
Hứa Văn Lễ hơi rủ mắt xuống: “Nàng tới đây làm gì?”
Giọng nói của hắn ta rất lạnh lùng, gần như không có cảm xúc.
Tô Tú Tú thực sự rất muốn xoay người rời đi.
Nhưng nghĩ đến bát canh gà kia, nàng vẫn dừng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ cho ta một bát canh gà, nhưng ta cảm thấy tướng công nên bồi bổ sức khỏe hơn ta, thế nên...”
Hứa Văn Lễ nhíu mày: "Hôm nay ta đã uống canh gà rồi. Đây là mẹ để phần cho nàng, nàng uống đi.”
Tô Tú Tú cắn môi: "Ta... Không thích uống canh gà lắm, nhưng lại không muốn phụ tấm lòng của mẹ, nên...”
Hứa Văn Lễ nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Hắn ta thấy dáng vẻ của nàng vô cùng căng thẳng, đôi môi đỏ mọng mím chặt đến mức trắng bệch.
Chắc là thái độ của hắn ta dọa nàng sợ rồi.
Hứa Văn Lễ âm thầm thở dài một hơi, đặt sách xuống: “Mang lại đây.”
Hứa Văn Lễ bị thương tay phải, cầm đũa hơi khó, nhưng cầm thìa thì không vấn đề.
Hắn ta uống từng thìa từng thìa, cảm thấy cả người đều ấm áp. Đến tận khi uống xong, hắn ta khẽ lau miệng, động tác ưu nhã: “Được rồi.”
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì cả, Tô Tú Tú cảm thấy bầu không khí vô cùng ngạt thở.
"Ừm."
Tô Tú Tú nhận lại cái bát không, đang định lui ra ngoài thì Hứa Văn Lễ đột nhiên lên tiếng: “Tú Tú, dạo này tay phải ta bị thương hơi bất tiện, có thể chuyển về phòng ở không?”
Hứa Văn Lễ muốn chuyển về ở cùng nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro