Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng

Chuẩn Bị Cảm Ơn...

2024-11-21 15:57:21

Ba Lục đang nhàn nhã uống trà đọc báo ở trong nhà, điện thoại đột nhiên vang lên.

Lúc đầu ông ta không muốn nhận, nhưng khi nhìn thấy dãy số, mừng quýnh, vội vàng nhận lấy: "Thất thiếu, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Gần đây Lục gia nhận được một đơn hàng lớn, Phó gia mới là người phụ trách, còn cần dựa vào.

Kết quả, ông ta vừa nhận điện thoại, bên kia câu đầu tiên chính là: "Nghe nói Lục gia các người rất thiếu tiền."

Ba Lục ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng.

Câu thứ hai tới rồi.

"Sợ các người đền, vậy thì đặt đơn hàng ở khu Bắc lại thì tốt hơn."

Người đàn ông nói hời hợt, tiếng nói còn ẩn chứa ý cười, không thấy hỉ nộ, lại có áp lực vạn quân.

Trong tiệm, Lục Đình cũng nghe thấy, mắt trợn to, thất thanh: "Thất thiếu gia, cậu không thể..."

Phó Vân Thâm cúp điện thoại, nghiêng đầu: "Ừm?"

Tay chân Lục Đình lạnh buốt, bờ môi run lên bần bật.

Cô ta làm sao cũng không ngờ, cô ta chẳng qua là muốn cho Doanh Lộ Vi một bài học, vậy mà lại để Lục gia mất đi một tờ đơn lớn hơn trăm vạn.

Lục gia không phải đại hào môn, hơn trăm vạn đối với bọn họ mà nói rất tổn thương.

Lục Đình một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể cắn răng nhìn Doanh Tử Câm.

Đều do cô ta!

Nếu không phải cô ta nhất định phải tới nơi này mua thuốc, Lục gia căn bản không dùng loại tai bay vạ gió này.

"Doanh Tử Câm, thật sự là đủ rồi." Lục Phóng ở trong kho phòng phía sau nhìn không nổi nữa, anh ta đi ra, mặt mũi sa sầm: "Đây căn bản không phải là đại sự gì, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy?"

Vừa phiền chán nói: "Chẳng qua là đùa một chút mà thôi, côcũng không có thiệt hại gì, như vậy, tôi đồng ý dạy bù toán cho cô, chuyện này liền cho qua, thế nào?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Phóng biết Phó Vân Thâm là một công tử ăn chơi trác táng, làm như vậy chẳng qua là để lấy lòng con gái nhà người ta, cho nên điểm đột phá vẫn là ở trên người cô gái nhà quê này.

Cũng không biết rốt cuộc Doanh Tử Câm đã lọt vào mắt xanh của Phó Vân Thâm ở đâu, đáng để được đối xử như vậy.

Doanh Tử Câm ngước mắt, cảm thấy người này có chút quen mắt: "Cậu là?"

Nghĩ đến cái gì cũng không nghĩ đến một câu trả lời như vậy Lục Phóng xanh mặt: "..."

Đều đã làm bạn học một học kỳ, không biết anh ta là ai?

Giả vờ cái gì đây?

"Doanh Tử Câm, cô đừng giả vờ nữa." Lục Phóng lạnh lùng lên tiếng: "Thành tích của cô ở lớp Anh Tài là hạng bét, nếu không cải thiện sẽ bị đuổi ra khỏi lớp Anh Tài, tôi nghĩ cô cũng không muốn mất mặt chứ?"

Doanh Tử Câm lại nhìn Lục Phóng một cái, vẫn không nhớ ra anh ta là ai, ngược lại nhớ tới một số chuyện khác.

Mỗi khối của trường trung học Thanh Trí đều có một lớp Anh Tài, bên trong là năm mươi học sinh đứng đầu khối, cho nên sau mỗi kỳ thi, lớp Anh Tài đều sẽ có thay đổi.

"Cô rốt cuộc có đồng ý hay không?" Lục Phóng rất thiếu kiên nhẫn: "Cô cần phải suy nghĩ cho rõ ràng, cũng không phải ai cũng có thể để cho tôi dạy bù... Ánh mắt của cô là cái gì?"

Anh ta rất giống một kẻ ngốc sao?

Lục Phóng tức muốn chết.

Doanh Tử Câm đưa tay gõ gõ quầy thu ngân, nhàn nhạt nói: "Gói dược liệu lại, đưa đến khách sạn đối diện."

"Ngài, ngài chờ một chút." Nhân viên thu ngân luống cuống tay chân bắt đầu đối chiếu đơn, đương nhiên không có khả năng lấy tiền.

Cô chỉ là một nhân viên nhỏ, ai cũng không dám đắc tội.

Lục Đình nhìn hoa Diên Vỹ màu vàng trên tấm thẻ đen giữa ngón tay Doanh Tử Câm, sững sờ.

Đó không phải là...

Lục Phóng rất tức giận, anh ta muốn tiến lên, nhưng Phó Vân Thâm đứng ở một bên.

Người đàn ông khẽ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên người anh còn lộ ra vẻ phóng khoáng của công tử bột, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi.

Lục Phóng nhịn không được rùng mình một cái.

Không đến mười phút, ba trăm cân dược liệu đã chuẩn bị đầy đủ, Lục Đình chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn nhân viên Lục gia ân cần đưa Doanh Tử Câm ra ngoài.

Cực kỳ chướng mắt.

"Chị, bọn họ quá đáng." Lục Phóng đột nhiên đập bàn một cái, hậm hực: "Chờ mấy ngày nữa khai giảng, em sẽ cho cô ta đẹp mặt."

Lục Đình cũng nghẹn đến mức khó chịu, giọng điệu chua ngoa: "Ai bảo cô ta bây giờ trèo cao được chứ, khẳng định đang rất đắc ý."

Cô ta còn không tin, Doanh Tử Câm có thể trói buộc Phó Vân Thâm cả đời.

Lục Đình lắc đầu, lúc chuẩn bị gọi điện cho Doanh Lộ Vi, điện thoại của ba Lục đã gọi đến trước một bước.

"Ba..." Cô ta vừa mở miệng, bên kia liền rít gào một tiếng, "Cái gì mà ba, tao không có đứa con gái như mày, còn không mau lăn về đây cho tao!"

**

Trong phòng khách sạn.

Nhìn lướt qua đống dược liệu chất đầy trên mặt đất, Phó Vân Thâm đang định mở miệng, lại nhìn Doanh Tử Câm chậm rãi lấy ra một cái nồi áp suất điện từ trong ba lô.

"..."

Doanh Tử Câm một tay chống cằm, một tay cầm dược liệu, ước lượng vài cái, liền ném vào trong nồi.

Không có thời gian tự chế lò luyện đan, chỉ có thể dùng cái này thay thế.

Cô cải tiến một chút, có thể thuận lợi luyện dược.

Hôm qua trước khi rời khỏi chợ đen, cô còn mua mấy khối ngọc thạch.

Vừa lấy tinh hoa trong ngọc thạch rót vào trong nồi áp suất điện, Doanh Tử Câm ngẩng đầu: "Hai bài Weibo kia..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng

Số ký tự: 0