Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng
Thiếu Niên Thiê...
2024-11-21 15:57:21
Cô còn cảm thấy rất hứng thú với công nghệ và những điều mới mẻ hiện tại, cô muốn bắt đầu học tập.
Nghe nói như thế, lông mi Phó Vân Thâm khẽ nhướng lên, đuôi mắt chứa đựng ý cười: "Chuẩn bị cảm ơn anh thế nào đây?"
Doanh Tử Câm đậy nắp nồi lại, ấn nút mở, rất tùy ý: "Đảm bảo anh một đêm sung mãn."
Phó Vân Thâm sững người, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, vẫn mỉm cười, giọng nói dịu dàng, nhưng nghe thế nào cũng thấy nguy hiểm: "Nhóc con, anh có một vấn đề muốn hỏi em."
Doanh Tử Câm bóp nát ngọc thạch đã dùng hết, rắc bột xuống đất: "Hửm?"
"Lời này ——" Anh không nhanh không chậm cúi người, tầm mắt ngang với cô gái đang ngồi trên giường: "Học từ ai?
Trong phòng có điều hòa, lúc hai người đi vào đều cởi áo khoác.
Lưng cô gái thẳng tắp, cần cổ thon dài.
Tay áo cô kéo lên giữa cánh tay, lộ ra xương cổ tay, ngón tay đặt trên thảo dược xanh biếc càng lộ ra trắng nõn tinh tế.
"Em biết đọc sách." Doanh Tử Câm dựa ra sau, lười biếng ngẩng đầu: "Trên sách cái gì cũng có."
Phó Vân Thâm phát hiện, khi cô dùng đôi mắt phượng long lanh như có làn sương mờ kia nhìn anh, anh lại không nói nên lời.
Ai mà chống đỡ được?
Nhìn nhau vài giây, người đàn ông cong ngón tay, gõ nhẹ lên trán cô gái: "Sau này không được xem loại sách này nữa."
"Không được." Doanh Tử Câm cúi đầu, loay hoay với nồi áp suất điện: "Như vậy sẽ không còn gì thú vị nữa."
Cô còn định mua một ít tiểu thuyết thời đại này để xem, giải khuây.
"Anh mời em ăn cơm?"
"Cũng không cần."
Siêu cấp phũ phàng.
"..."
Cô gái lại mở miệng: "Cùng lắm —— "
Phó Vân Thâm cụp mắt nhìn cô.
Cô còn rất nghiêm túc: "Em dẫn anh đi xem cùng."
Phó Vân Thâm ngẩn ra, khóe môi cong lên, đột nhiên bật cười: "Dẫn anh đi xem cùng?"
Còn có thể như vậy sao?
Doanh Tử Câm ngáp một cái, lại buồn ngủ, mắt nhắm hờ: "Ừm, chờ em học cách mua sắm trực tuyến trước đã."
Phó Vân Thâm nhìn chằm chằm dáng vẻ uể oải của cô gái, nhưng vẻ mặt không hề giả tạo, anh nhận ra cô thật sự nghĩ như vậy, chỉ là không có ý gì khác.
Quả nhiên vẫn là một cô nhóc.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Phó Vân Thâm nhìn Doanh Tử Câm một cái, xác định cô sẽ không tự cho nổ tung mình, đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Thất thiếu, mau tới đây." Là Nhiếp Triều gọi tới, "Chỉ thiếu mỗi cậu."
Phó Vân Thâm thản nhiên nói: "Không có gì, cúp đây."
"Không phải đã nói sẽ tổ chức tiệc tẩy trần cho cậu sao? Đây còn không phải là chuyện gì?" Nhiếp Triều nói, "Mau tới đây, ở câu lạc bộ King, mọi người đều đang chờ cậu đấy, đúng rồi, mấy người bạn chơi kia của cậu cũng ở đó, đều đang chờ cậu đấy."
Phó Vân Thâm nhướng mày: "Sao tôi không biết mình còn có bạn bè?"
"Ấy, chẳng phải chỉ là cách gọi thôi sao? Dù sao cũng đều là con nhà giàu ở thành phố Thượng Hải các cậu?" Nhiếp Triều thúc giục, "Giờ này cậu đang làm gì? Mau tới uống rượu với anh em đi chứ, sao mỗi lần tôi gọi cậu đều không đến?"
"Tôi đang ở cùng nhóc con, không đi được." Phó Vân Thâm tựa vào cửa: "Mọi người cứ chơi đi."
Đầu bên kia, Nhiếp Triều sau khi bị cúp điện thoại thì vẻ mặt kinh ngạc, như bị sét đánh, trong đầu hiện ra hai chữ ——
Cầm thú!
Em gái nhỏ như vậy mà cũng xuống tay được!
Các cậu ấm cô chiêu khác trong phòng không nghe được nội dung điện thoại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Triều không đúng lắm, đều có chút kinh ngạc: "Thất thiếu nói gì vậy?"
"À... Cậu ấy nói cậu ấy không đến." Nhiếp Triều hồi thần sau hồi lâu, "Mọi người chơi trước đi, tôi đi gọi điện thoại đã."
Là người chăm chỉ nhất ở thành phố Thượng Hải, nhất định anh ta phải hóng được tin bát quái trực tiếp.
**
Ba tiếng sau, nồi áp suất điện phát ra một tiếng "tích".
Doanh Tử Câm mở mắt ra, đưa tay mở nắp.
Mùi thơm thoang thoảng bay tới, thấm vào ruột gan.
Viên thuốc trong nồi đã thành hình, màu xanh đậm, không nhiều không ít, vừa vặn năm mươi viên.
Cô cất thuốc vào lọ đã chuẩn bị từ trước, dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất, đẩy cửa ra ngoài.
Người đàn ông đang dựa người vào tường, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên điện thoại, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên: "Xong rồi?"
Doanh Tử Câm không ngờ anh còn ở bên ngoài chờ mình, khẽ giật mình: "Sao anh không vào trong?"
"Sợ làm phiền em." Phó Vân Thâm thản nhiên nói, cũng không giải thích gì thêm.
Anh cúi đầu nhìn lọ thuốc cô đưa, nhướng mày: "Bổ thận?"
"Không phải." Doanh Tử Câm khoác ba lô lên vai: "Kéo dài tuổi thọ."
Tuy nhiên cũng có tác dụng bổ thận, bổ gan bổ dạ dày.
"Hửm? Tuổi này của anh đã phải kéo dài tuổi thọ rồi sao?" Phó Vân Thâm có vẻ thích thú, tuy rằng nói vậy, nhưng anh vẫn cất lọ thuốc đi, lại hỏi: "Ăn cơm không?"
"Em muốn ra khỏi thành một chuyến." Doanh Tử Câm liếc nhìn điện thoại: "Mấy hôm nữa em mời anh ăn cơm."
"Ra khỏi thành?"
"Vâng, về huyện Thanh Thủy."
Điều kiện y tế ở huyện Thanh Thủy so với thành phố Thượng Hải kém xa.
Ôn Phong Miên cả đời sống tiết kiệm, mười vạn tệ mà nhà họ Doanh cho chắc chắn ông ấy không nỡ tiêu, một năm rồi, cũng không biết tình hình thế nào.
"Hôm nay là rằm tháng giêng..." Phó Vân Thâm dường như nhớ ra điều gì, ánh mắt lạnh đi vài phần, nụ cười trên môi cũng biến mất.
Nhưng khi anh quay đầu lại, đôi mắt hoa đào lại nhuốm ý cười, gọi: "Nhóc con."
Doanh Tử Câm quay đầu lại: "Vâng?"
Nghe nói như thế, lông mi Phó Vân Thâm khẽ nhướng lên, đuôi mắt chứa đựng ý cười: "Chuẩn bị cảm ơn anh thế nào đây?"
Doanh Tử Câm đậy nắp nồi lại, ấn nút mở, rất tùy ý: "Đảm bảo anh một đêm sung mãn."
Phó Vân Thâm sững người, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, vẫn mỉm cười, giọng nói dịu dàng, nhưng nghe thế nào cũng thấy nguy hiểm: "Nhóc con, anh có một vấn đề muốn hỏi em."
Doanh Tử Câm bóp nát ngọc thạch đã dùng hết, rắc bột xuống đất: "Hửm?"
"Lời này ——" Anh không nhanh không chậm cúi người, tầm mắt ngang với cô gái đang ngồi trên giường: "Học từ ai?
Trong phòng có điều hòa, lúc hai người đi vào đều cởi áo khoác.
Lưng cô gái thẳng tắp, cần cổ thon dài.
Tay áo cô kéo lên giữa cánh tay, lộ ra xương cổ tay, ngón tay đặt trên thảo dược xanh biếc càng lộ ra trắng nõn tinh tế.
"Em biết đọc sách." Doanh Tử Câm dựa ra sau, lười biếng ngẩng đầu: "Trên sách cái gì cũng có."
Phó Vân Thâm phát hiện, khi cô dùng đôi mắt phượng long lanh như có làn sương mờ kia nhìn anh, anh lại không nói nên lời.
Ai mà chống đỡ được?
Nhìn nhau vài giây, người đàn ông cong ngón tay, gõ nhẹ lên trán cô gái: "Sau này không được xem loại sách này nữa."
"Không được." Doanh Tử Câm cúi đầu, loay hoay với nồi áp suất điện: "Như vậy sẽ không còn gì thú vị nữa."
Cô còn định mua một ít tiểu thuyết thời đại này để xem, giải khuây.
"Anh mời em ăn cơm?"
"Cũng không cần."
Siêu cấp phũ phàng.
"..."
Cô gái lại mở miệng: "Cùng lắm —— "
Phó Vân Thâm cụp mắt nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô còn rất nghiêm túc: "Em dẫn anh đi xem cùng."
Phó Vân Thâm ngẩn ra, khóe môi cong lên, đột nhiên bật cười: "Dẫn anh đi xem cùng?"
Còn có thể như vậy sao?
Doanh Tử Câm ngáp một cái, lại buồn ngủ, mắt nhắm hờ: "Ừm, chờ em học cách mua sắm trực tuyến trước đã."
Phó Vân Thâm nhìn chằm chằm dáng vẻ uể oải của cô gái, nhưng vẻ mặt không hề giả tạo, anh nhận ra cô thật sự nghĩ như vậy, chỉ là không có ý gì khác.
Quả nhiên vẫn là một cô nhóc.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Phó Vân Thâm nhìn Doanh Tử Câm một cái, xác định cô sẽ không tự cho nổ tung mình, đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Thất thiếu, mau tới đây." Là Nhiếp Triều gọi tới, "Chỉ thiếu mỗi cậu."
Phó Vân Thâm thản nhiên nói: "Không có gì, cúp đây."
"Không phải đã nói sẽ tổ chức tiệc tẩy trần cho cậu sao? Đây còn không phải là chuyện gì?" Nhiếp Triều nói, "Mau tới đây, ở câu lạc bộ King, mọi người đều đang chờ cậu đấy, đúng rồi, mấy người bạn chơi kia của cậu cũng ở đó, đều đang chờ cậu đấy."
Phó Vân Thâm nhướng mày: "Sao tôi không biết mình còn có bạn bè?"
"Ấy, chẳng phải chỉ là cách gọi thôi sao? Dù sao cũng đều là con nhà giàu ở thành phố Thượng Hải các cậu?" Nhiếp Triều thúc giục, "Giờ này cậu đang làm gì? Mau tới uống rượu với anh em đi chứ, sao mỗi lần tôi gọi cậu đều không đến?"
"Tôi đang ở cùng nhóc con, không đi được." Phó Vân Thâm tựa vào cửa: "Mọi người cứ chơi đi."
Đầu bên kia, Nhiếp Triều sau khi bị cúp điện thoại thì vẻ mặt kinh ngạc, như bị sét đánh, trong đầu hiện ra hai chữ ——
Cầm thú!
Em gái nhỏ như vậy mà cũng xuống tay được!
Các cậu ấm cô chiêu khác trong phòng không nghe được nội dung điện thoại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Triều không đúng lắm, đều có chút kinh ngạc: "Thất thiếu nói gì vậy?"
"À... Cậu ấy nói cậu ấy không đến." Nhiếp Triều hồi thần sau hồi lâu, "Mọi người chơi trước đi, tôi đi gọi điện thoại đã."
Là người chăm chỉ nhất ở thành phố Thượng Hải, nhất định anh ta phải hóng được tin bát quái trực tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
**
Ba tiếng sau, nồi áp suất điện phát ra một tiếng "tích".
Doanh Tử Câm mở mắt ra, đưa tay mở nắp.
Mùi thơm thoang thoảng bay tới, thấm vào ruột gan.
Viên thuốc trong nồi đã thành hình, màu xanh đậm, không nhiều không ít, vừa vặn năm mươi viên.
Cô cất thuốc vào lọ đã chuẩn bị từ trước, dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất, đẩy cửa ra ngoài.
Người đàn ông đang dựa người vào tường, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên điện thoại, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên: "Xong rồi?"
Doanh Tử Câm không ngờ anh còn ở bên ngoài chờ mình, khẽ giật mình: "Sao anh không vào trong?"
"Sợ làm phiền em." Phó Vân Thâm thản nhiên nói, cũng không giải thích gì thêm.
Anh cúi đầu nhìn lọ thuốc cô đưa, nhướng mày: "Bổ thận?"
"Không phải." Doanh Tử Câm khoác ba lô lên vai: "Kéo dài tuổi thọ."
Tuy nhiên cũng có tác dụng bổ thận, bổ gan bổ dạ dày.
"Hửm? Tuổi này của anh đã phải kéo dài tuổi thọ rồi sao?" Phó Vân Thâm có vẻ thích thú, tuy rằng nói vậy, nhưng anh vẫn cất lọ thuốc đi, lại hỏi: "Ăn cơm không?"
"Em muốn ra khỏi thành một chuyến." Doanh Tử Câm liếc nhìn điện thoại: "Mấy hôm nữa em mời anh ăn cơm."
"Ra khỏi thành?"
"Vâng, về huyện Thanh Thủy."
Điều kiện y tế ở huyện Thanh Thủy so với thành phố Thượng Hải kém xa.
Ôn Phong Miên cả đời sống tiết kiệm, mười vạn tệ mà nhà họ Doanh cho chắc chắn ông ấy không nỡ tiêu, một năm rồi, cũng không biết tình hình thế nào.
"Hôm nay là rằm tháng giêng..." Phó Vân Thâm dường như nhớ ra điều gì, ánh mắt lạnh đi vài phần, nụ cười trên môi cũng biến mất.
Nhưng khi anh quay đầu lại, đôi mắt hoa đào lại nhuốm ý cười, gọi: "Nhóc con."
Doanh Tử Câm quay đầu lại: "Vâng?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro