Thấy Bạn Thân Thành Lệ Quỷ Tôi Trở Nên Bạo Lực Hơn
Chương 30
2024-11-29 22:45:04
“Ah—— cút ngay! Người giết cô không phải tôi, làm cô thành cô dâu cũng không phải tôi, tôi chỉ trói tay cô thôi, nếu muốn tìm thì đi tìm Ngũ Công, tất cả đều là ý của ông ta!”
“Vạn Mẫn, tôi thấy Vạn Mẫn rồi!”
“Trương Mộng đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Dân làng hỗn loạn, chạy tán loạn trong phạm vi cơn giận dữ của Lục Trường Tuyết.
Họ nhìn thấy nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng mình… Những cô gái mà họ từng mặc áo cưới đỏ, đưa lên bàn thờ.
Chu Bổn Tân vừa giơ ngón cái với Lục Trường Tuyết nói ‘Ngầu quá’, vừa dốc hết sức để phá bàn thờ.
Tốc độ của cậu ấy nhanh đến mức như một con chó hoang.
“Ầm——”
Kèm theo một tiếng nổ lớn, bàn thờ đột nhiên sụp đổ.
Hai cây nến đang cháy cũng trong bụi bay bay mà tắt ngúm.
*
Cùng lúc đó, trong cung điện dưới lòng đất.
Âm khí mạnh mẽ bủa vây thành một con rắn lớn, con rắn mở miệng lớn đầy mùi hôi, với tốc độ cực kỳ phản trọng lực lao về phía Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt không còn cách nào khác ngoài việc giơ cưa điện nhỏ lên, nghiến răng để đối đầu trực diện.
Khi con rắn và cưa điện cách nhau chưa đầy nửa mét, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra!
Một luồng khí mạnh mẽ và quen thuộc từ phía trên đầu Vân Kiến Nguyệt truyền tới, Vân Kiến Nguyệt thậm chí không kịp chửi một câu, cả người đã bị hút vào trong xoáy.
Con rắn lớn đã lao vào không khí.
Mặc Trầm nhìn vào đại sảnh không còn ai, rồi cúi đầu nhìn sợi duyên phận trên cổ tay vẫn còn mờ mờ.
Im lặng một lúc lâu, Mặc Trầm đấm vào ghế đá, ghế đá ngay lập tức vỡ vụn thành bụi.
Sau khi bình tĩnh lại, Mặc Trầm dùng ngón trỏ kéo sợi duyên phận, một tia lực lượng ác thần được truyền vào: “Nói cho ta, tân nương của ta tên là gì?”
Sợi duyên phận ngay lập tức xoắn lại, trên trên tay áo của hắn tạo thành ba chữ lớn: Vân Kiến Nguyệt.
Sau đó sợi duyên phận tiếp tục xoắn lại, tạo ra một trái tim lớn, rồi ở đầu kia của trái tim lại xoắn ra một cái tên khác: Mặc Trầm.
Khuôn mặt Mặc Trầm lập tức tối sầm, cơn giận vừa lắng xuống lại nổi lên. Rốt cuộc đây là sợi duyên phận quái quỷ từ đâu ra vậy!
Hắn rút sức mạnh ác thần lại, sợi duyên phận mất đi linh hồn lại trở về hình dạng mờ mờ bình thường.
*
“Khụ khụ... bụi bặm từ đâu mà lớn thế này.”
Vân Kiến Nguyệt ngã sấp xuống đống đổ nát, bụi bay xung quanh làm cô chảy nước mắt, ho khan không ngừng.
Giữa đám bụi khổng lồ, Chu Bổn Tân lao vào như một con khỉ to: “Chị, chị không sao chứ!”
Chu Bổn Tân vác Vân Kiến Nguyệt lên vai, hoàn toàn không nhận ra động tác vác bao tải của mình làm Vân Kiến Nguyệt khó chịu, nhanh chóng lao ra ngoài.
Vân Kiến Nguyệt bị lắc lư đến chóng mặt, thật sự là cô cảm thấy còn bất lực hơn cả khi bị chồng hờ bóp cổ.
“Thả chị xuống...” Vân Kiến Nguyệt cầu xin một cách yếu ớt.
Nghe thấy giọng yếu ớt của Vân Kiến Nguyệt, Chu Bổn Tân càng chạy nhanh hơn, lắc mạnh hơn: “Đàn chị đừng sợ, chúng ta sắp ra khỏi vòng vây rồi!”
Vân Kiến Nguyệt vẫn nắm chặt cưa điện trong tay, cô cố sức đưa cưa điện gần đầu của Chu Bổn Tân, vừa yếu ớt vừa dữ tợn: “Thả hay không thả?”
Cưa điện kêu vù vù, Chu Bổn Tân lập tức thả cô xuống.
Cậu ấy không sợ cưa điện, chỉ đơn giản là sợ đàn chị không chịu nổi sự rung lắc.
Đúng vậy, chính là như vậy.
Lục Trường Tuyết nhìn thấy Vân Kiến Nguyệt, vui mừng lao tới ôm chầm lấy cô: “Cục cưng của mình không sao, thật là tốt quá!”
“Vù vù——”
“Âm thanh gì vậy?” Lục Trường Tuyết cúi đầu nhìn, phát hiện Vân Kiến Nguyệt đang cầm cưa điện.
Ngay lập tức, tiếng hét chói tai của nữ quỷ vang vọng khắp bầu trời.
“Rốt cuộc là cưa điện từ đâu ra vậy!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
“Vạn Mẫn, tôi thấy Vạn Mẫn rồi!”
“Trương Mộng đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Dân làng hỗn loạn, chạy tán loạn trong phạm vi cơn giận dữ của Lục Trường Tuyết.
Họ nhìn thấy nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng mình… Những cô gái mà họ từng mặc áo cưới đỏ, đưa lên bàn thờ.
Chu Bổn Tân vừa giơ ngón cái với Lục Trường Tuyết nói ‘Ngầu quá’, vừa dốc hết sức để phá bàn thờ.
Tốc độ của cậu ấy nhanh đến mức như một con chó hoang.
“Ầm——”
Kèm theo một tiếng nổ lớn, bàn thờ đột nhiên sụp đổ.
Hai cây nến đang cháy cũng trong bụi bay bay mà tắt ngúm.
*
Cùng lúc đó, trong cung điện dưới lòng đất.
Âm khí mạnh mẽ bủa vây thành một con rắn lớn, con rắn mở miệng lớn đầy mùi hôi, với tốc độ cực kỳ phản trọng lực lao về phía Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt không còn cách nào khác ngoài việc giơ cưa điện nhỏ lên, nghiến răng để đối đầu trực diện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi con rắn và cưa điện cách nhau chưa đầy nửa mét, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra!
Một luồng khí mạnh mẽ và quen thuộc từ phía trên đầu Vân Kiến Nguyệt truyền tới, Vân Kiến Nguyệt thậm chí không kịp chửi một câu, cả người đã bị hút vào trong xoáy.
Con rắn lớn đã lao vào không khí.
Mặc Trầm nhìn vào đại sảnh không còn ai, rồi cúi đầu nhìn sợi duyên phận trên cổ tay vẫn còn mờ mờ.
Im lặng một lúc lâu, Mặc Trầm đấm vào ghế đá, ghế đá ngay lập tức vỡ vụn thành bụi.
Sau khi bình tĩnh lại, Mặc Trầm dùng ngón trỏ kéo sợi duyên phận, một tia lực lượng ác thần được truyền vào: “Nói cho ta, tân nương của ta tên là gì?”
Sợi duyên phận ngay lập tức xoắn lại, trên trên tay áo của hắn tạo thành ba chữ lớn: Vân Kiến Nguyệt.
Sau đó sợi duyên phận tiếp tục xoắn lại, tạo ra một trái tim lớn, rồi ở đầu kia của trái tim lại xoắn ra một cái tên khác: Mặc Trầm.
Khuôn mặt Mặc Trầm lập tức tối sầm, cơn giận vừa lắng xuống lại nổi lên. Rốt cuộc đây là sợi duyên phận quái quỷ từ đâu ra vậy!
Hắn rút sức mạnh ác thần lại, sợi duyên phận mất đi linh hồn lại trở về hình dạng mờ mờ bình thường.
*
“Khụ khụ... bụi bặm từ đâu mà lớn thế này.”
Vân Kiến Nguyệt ngã sấp xuống đống đổ nát, bụi bay xung quanh làm cô chảy nước mắt, ho khan không ngừng.
Giữa đám bụi khổng lồ, Chu Bổn Tân lao vào như một con khỉ to: “Chị, chị không sao chứ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Bổn Tân vác Vân Kiến Nguyệt lên vai, hoàn toàn không nhận ra động tác vác bao tải của mình làm Vân Kiến Nguyệt khó chịu, nhanh chóng lao ra ngoài.
Vân Kiến Nguyệt bị lắc lư đến chóng mặt, thật sự là cô cảm thấy còn bất lực hơn cả khi bị chồng hờ bóp cổ.
“Thả chị xuống...” Vân Kiến Nguyệt cầu xin một cách yếu ớt.
Nghe thấy giọng yếu ớt của Vân Kiến Nguyệt, Chu Bổn Tân càng chạy nhanh hơn, lắc mạnh hơn: “Đàn chị đừng sợ, chúng ta sắp ra khỏi vòng vây rồi!”
Vân Kiến Nguyệt vẫn nắm chặt cưa điện trong tay, cô cố sức đưa cưa điện gần đầu của Chu Bổn Tân, vừa yếu ớt vừa dữ tợn: “Thả hay không thả?”
Cưa điện kêu vù vù, Chu Bổn Tân lập tức thả cô xuống.
Cậu ấy không sợ cưa điện, chỉ đơn giản là sợ đàn chị không chịu nổi sự rung lắc.
Đúng vậy, chính là như vậy.
Lục Trường Tuyết nhìn thấy Vân Kiến Nguyệt, vui mừng lao tới ôm chầm lấy cô: “Cục cưng của mình không sao, thật là tốt quá!”
“Vù vù——”
“Âm thanh gì vậy?” Lục Trường Tuyết cúi đầu nhìn, phát hiện Vân Kiến Nguyệt đang cầm cưa điện.
Ngay lập tức, tiếng hét chói tai của nữ quỷ vang vọng khắp bầu trời.
“Rốt cuộc là cưa điện từ đâu ra vậy!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro