Thấy Bạn Thân Thành Lệ Quỷ Tôi Trở Nên Bạo Lực Hơn
Chương 31
2024-12-04 23:26:39
“Trước đây mình giấu cưa điện trong quần lót, may mà khi mấy bà kia thay đồ cho tớ lười lột sạch.” Vân Kiến Nguyệt nói với giọng rất bình thản, như thể đây là chuyện rất bình thường.
Có ai lại giấu cưa điện trong quần lót không?
Lục Trường Tuyết cảm thấy tuyệt vọng, cô ấy muốn biết mấy bà thím kia không phát hiện ra cưa điện lớn như vậy trong quần lót à? Mắt họ đều kém hết rồi sao?
“Chúng ta còn đứng đây làm gì?” Chu Bổn Tân hỏi.
Theo ánh nhìn của Chu Bổn Tân, Vân Kiến Nguyệt nhận ra ảo ảnh của Lục Trường Tuyết đã biến mất khi cơn oán khí trên người cô ấy tan đi, giờ đây các thôn dân đã tỉnh lại, từng người đều nhìn họ bằng ánh mắt dữ tợn như dã thú.
Nói chính xác hơn là nhìn cô.
Lúc này Lục Trường Tuyết cảm thấy sợ hãi, không biết một con quỷ như cô ấy lại sợ gì: “Tại sao mình có cảm giác như họ muốn giết cậu vậy?”
Vân Kiến Nguyệt gật đầu: “Mình cũng thấy vậy.”
Chu Bổn Tân: “Vậy chúng ta cứ đứng ở đây sao?”
“Chạy đi!”
Lời còn chưa dứt, Vân Kiến Nguyệt đã chạy đi nhanh như chớp
Đùa à, ở đây có hơn một trăm người, cho dù có một nửa là già yếu bệnh tật thì hai người một quỷ cũng không thể đánh lại mấy chục người.
“Ôi mẹ ơi, đợi em với!” Chu Bổn Tân gào thét chạy theo, Lục Trường Tuyết phối hợp rất tốt, vừa hét vừa bay, như thể những thôn dân có thể đánh được cô ấy vậy.
Da mặt Chu Ngũ Công nhăn nheo như vỏ cây, giống như nơi sắp bị phá hủy bởi động đất.
“Cô dâu vẫn sống, thần không nhận được vật tế…”
Sau khi lẩm bẩm, Chu Ngũ Công cười điên cuồng: “Hahaha, xong rồi, thôn Tiên Ẩn xong rồi!”
Sau cơn điên cuồng, Chu Ngũ Công dùng hết sức lực để gào thét: “Mọi người đều không sống nổi, giết bọn họ, giết bọn họ theo cùng cùng chúng ta!”
Trong đám đông, nhiều người phát ra tiếng kêu thảm thiết, có vẻ như đang gào thét.
Họ tức giận, ghê tởm, sợ hãi.
Tất cả cảm xúc tiêu cực của họ đều trút lên Vân Kiến Nguyệt, người mà trong mắt họ nên chết.
Đám đông nhốn nháo chạy về phía Vân Kiến Nguyệt, toàn thân họ tràn đầy ác ý và sát khí.
“Họ có tiêm máu gà không mà chạy nhanh vậy!” Vân Kiến Nguyệt kêu lên.
“Ai mà ngờ hơn năm chục người đều là vận động viên thể thao, không đi thi Olympic thì thật uổng!” Adrenaline của Chu Bổn Tân tăng cao nên bắt đầu nói lung tung.
Chính cậu ấy cũng không biết mình đang nói gì, chỉ biết giờ phút này cậu ấy phải nói gì đó để giảm bớt căng thẳng.
Lục Trường Tuyết vừa bay vừa cảm động rơi nước mắt: “Trong đời mình chưa bao giờ bị nhiều đàn ông theo đuổi như vậy, dù sao họ cũng đã lớn tuổi rồi.”
“Rầm!”
Một viên đá to bằng nắm tay vung mạnh, đập xuống đất tạo ra một cái hố nhỏ trên mặt đường bê tông, cho thấy sức lực của người ném đá lớn cỡ nào.
“Ôi mẹ ơi!” Chu Bổn Tân biến thành một cái máy kêu “ô” không cảm xúc, viên đá vừa mới bay qua tai cậu ấy, nếu ném chính xác hơn chút nữa, có thể đã nổ tung đầu cậu ấy rồi!
Lục Trường Tuyết: “May mà không trúng tôi, sợ chết khiếp.”
Chu Bổn Tân suýt nữa định hỏi, chị nói gì thế? Khi thấy Lục Trường Tuyết là quỷ, cậu ấy chỉ biết lặng lẽ nuốt lời châm chọc xuống .
Khi hai người một quỷ đang chạy trốn trong tình cảnh hỗn loạn thì một sự kiện kỳ lạ xảy ra.
Toàn bộ mặt đất ở thôn Tiên Ẩn bắt đầu rung chuyển, như thể có thứ gì đó đang chuẩn bị xuất hiện từ dưới lòng đất.
Trong số những thôn dân đuổi theo Vân Kiến Nguyệt, một số đã sáu bảy mươi tuổi, đã sống hơn nửa đời người, khi mặt đất rung chuyển, họ sợ hãi, nước mắt rơi như mưa, thậm chí quên cả việc tiếp tục đuổi theo.
Mặt đất dần dần bốc lên những luồng âm khí màu đen.
Những thứ đó giống như âm khí, nhưng lại không hoàn toàn giống âm khí. Dường như trong âm khí có thêm thứ gì đó mà Vân Kiến Nguyệt và họ chưa từng thấy.
Cây hòe cổ thụ ở đầu làng, cành lá mọc dài tít, phát triển thành vô số cành leo lướt qua không khí.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Có ai lại giấu cưa điện trong quần lót không?
Lục Trường Tuyết cảm thấy tuyệt vọng, cô ấy muốn biết mấy bà thím kia không phát hiện ra cưa điện lớn như vậy trong quần lót à? Mắt họ đều kém hết rồi sao?
“Chúng ta còn đứng đây làm gì?” Chu Bổn Tân hỏi.
Theo ánh nhìn của Chu Bổn Tân, Vân Kiến Nguyệt nhận ra ảo ảnh của Lục Trường Tuyết đã biến mất khi cơn oán khí trên người cô ấy tan đi, giờ đây các thôn dân đã tỉnh lại, từng người đều nhìn họ bằng ánh mắt dữ tợn như dã thú.
Nói chính xác hơn là nhìn cô.
Lúc này Lục Trường Tuyết cảm thấy sợ hãi, không biết một con quỷ như cô ấy lại sợ gì: “Tại sao mình có cảm giác như họ muốn giết cậu vậy?”
Vân Kiến Nguyệt gật đầu: “Mình cũng thấy vậy.”
Chu Bổn Tân: “Vậy chúng ta cứ đứng ở đây sao?”
“Chạy đi!”
Lời còn chưa dứt, Vân Kiến Nguyệt đã chạy đi nhanh như chớp
Đùa à, ở đây có hơn một trăm người, cho dù có một nửa là già yếu bệnh tật thì hai người một quỷ cũng không thể đánh lại mấy chục người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ôi mẹ ơi, đợi em với!” Chu Bổn Tân gào thét chạy theo, Lục Trường Tuyết phối hợp rất tốt, vừa hét vừa bay, như thể những thôn dân có thể đánh được cô ấy vậy.
Da mặt Chu Ngũ Công nhăn nheo như vỏ cây, giống như nơi sắp bị phá hủy bởi động đất.
“Cô dâu vẫn sống, thần không nhận được vật tế…”
Sau khi lẩm bẩm, Chu Ngũ Công cười điên cuồng: “Hahaha, xong rồi, thôn Tiên Ẩn xong rồi!”
Sau cơn điên cuồng, Chu Ngũ Công dùng hết sức lực để gào thét: “Mọi người đều không sống nổi, giết bọn họ, giết bọn họ theo cùng cùng chúng ta!”
Trong đám đông, nhiều người phát ra tiếng kêu thảm thiết, có vẻ như đang gào thét.
Họ tức giận, ghê tởm, sợ hãi.
Tất cả cảm xúc tiêu cực của họ đều trút lên Vân Kiến Nguyệt, người mà trong mắt họ nên chết.
Đám đông nhốn nháo chạy về phía Vân Kiến Nguyệt, toàn thân họ tràn đầy ác ý và sát khí.
“Họ có tiêm máu gà không mà chạy nhanh vậy!” Vân Kiến Nguyệt kêu lên.
“Ai mà ngờ hơn năm chục người đều là vận động viên thể thao, không đi thi Olympic thì thật uổng!” Adrenaline của Chu Bổn Tân tăng cao nên bắt đầu nói lung tung.
Chính cậu ấy cũng không biết mình đang nói gì, chỉ biết giờ phút này cậu ấy phải nói gì đó để giảm bớt căng thẳng.
Lục Trường Tuyết vừa bay vừa cảm động rơi nước mắt: “Trong đời mình chưa bao giờ bị nhiều đàn ông theo đuổi như vậy, dù sao họ cũng đã lớn tuổi rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Rầm!”
Một viên đá to bằng nắm tay vung mạnh, đập xuống đất tạo ra một cái hố nhỏ trên mặt đường bê tông, cho thấy sức lực của người ném đá lớn cỡ nào.
“Ôi mẹ ơi!” Chu Bổn Tân biến thành một cái máy kêu “ô” không cảm xúc, viên đá vừa mới bay qua tai cậu ấy, nếu ném chính xác hơn chút nữa, có thể đã nổ tung đầu cậu ấy rồi!
Lục Trường Tuyết: “May mà không trúng tôi, sợ chết khiếp.”
Chu Bổn Tân suýt nữa định hỏi, chị nói gì thế? Khi thấy Lục Trường Tuyết là quỷ, cậu ấy chỉ biết lặng lẽ nuốt lời châm chọc xuống .
Khi hai người một quỷ đang chạy trốn trong tình cảnh hỗn loạn thì một sự kiện kỳ lạ xảy ra.
Toàn bộ mặt đất ở thôn Tiên Ẩn bắt đầu rung chuyển, như thể có thứ gì đó đang chuẩn bị xuất hiện từ dưới lòng đất.
Trong số những thôn dân đuổi theo Vân Kiến Nguyệt, một số đã sáu bảy mươi tuổi, đã sống hơn nửa đời người, khi mặt đất rung chuyển, họ sợ hãi, nước mắt rơi như mưa, thậm chí quên cả việc tiếp tục đuổi theo.
Mặt đất dần dần bốc lên những luồng âm khí màu đen.
Những thứ đó giống như âm khí, nhưng lại không hoàn toàn giống âm khí. Dường như trong âm khí có thêm thứ gì đó mà Vân Kiến Nguyệt và họ chưa từng thấy.
Cây hòe cổ thụ ở đầu làng, cành lá mọc dài tít, phát triển thành vô số cành leo lướt qua không khí.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro