Thấy Bạn Thân Thành Lệ Quỷ Tôi Trở Nên Bạo Lực Hơn

Chương 37

2024-12-04 23:26:39

Chỉ là cô ấy không có nhiều oán khí, không thể hiện hình rõ ràng để người bình thường thấy, nên những lời cô nói Chu Bản Tân tự nhiên không nghe thấy.

Lục Trường Tuyết cảm thán: "Những người đã thờ phụng ‘Thần Song Sinh’ bị tà khí của ‘Thần Song Sinh’ xâm nhập vào cơ thể. Giờ khi ‘Thần Song Sinh’ đã tan biến, họ cũng chẳng sống được bao lâu nữa."

Hơn nữa, trong những ngày cuối cùng của họ, họ sẽ phải chịu đựng bệnh tật và vận xui liên tục.

Có lẽ đây chính là những gì mà người xưa nói, sống để chuộc tội vậy.

Nhà Chu Bổn Tân ở thành phố Z, cậu ấy định lái xe đưa Vân Kiến Nguyệt về lại thành phố A. Nhưng cô từ chối, chọn đi tàu cao tốc.

Đùa à, đi tàu cao tốc chỉ mất bốn tiếng, còn lái xe thì phải mất chín tiếng.

Cái lưng già của cô không chịu nổi khổ sở chín tiếng đồng hồ đâu.

Khi về đến thành phố A, việc đầu tiên Vân Kiến Nguyệt làm là nhắn tin cho Đỗ Minh Hạo.

Khi cô đến dưới tòa nhà Cục Linh Dị, Đỗ Minh Hạo đang từ trên đi xuống đón cô.

“Đang định hỏi khi nào cô về thành phố A, thì cô đã nhắn tin cho tôi rồi. Đến đúng lúc lắm, lên trên đi, có chuyện muốn nói với cô.” Đỗ Minh Hạo dẫn Vân Kiến Nguyệt vào thang máy, quẹt thẻ của mình.

Đây là lần đầu tiên cô đến Cục Linh Dị vào ban ngày, nhận thấy không khác gì so với ban đêm.

Cơ bản là chẳng có mấy người làm việc ở các bàn làm việc!

“Cục Linh Dị của các anh ít người thế mà chiếm hẳn một tầng lớn thế này, lãng phí tài nguyên quốc gia à?” Vân Kiến Nguyệt cà khịa.

Đỗ Minh Hạo nghiến răng: “Bởi vì cơ bản bọn tôi đều đi công tác bên ngoài, những người cô thấy ở đây đều là nhân viên kỹ thuật, chủ yếu đảm nhận việc hỗ trợ dữ liệu và hậu cần.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ấy cũng thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ, hiếm khi ở lại văn phòng mà còn bị Vân Kiến Nguyệt chọc ngoáy.

Vân Kiến Nguyệt chỉ vào Tư Vô Mệnh đang ngủ say sưa trên bàn làm việc: “Anh ấy lười biếng thế mà không bị trừ lương à?”

“Anh ấy không giống người khác, không ai dám trừ lương của anh ấy.” Đỗ Minh Hạo trả lời.

Qua lời của Đỗ Minh Hạo, Vân Kiến Nguyệt biết được vài thông tin về Tư Vô Mệnh.

Tư Vô Mệnh là sư đệ của chưởng môn hiện tại của Linh Tê Môn, có bối phận rất cao trong giới huyền học. Trừ một số lão già, những người khác khi gặp anh ít nhất cũng phải gọi một tiếng tiểu sư thúc. Những người có bối phận thấp hơn thậm chí phải gọi anh là tổ tông.

Anh còn là thiên tài xuất chúng trong giới huyền học, được cho là trình độ của anh trong lĩnh vực này không hề thua kém bất kỳ đại tông sư nào hiện còn sống.

Cục Linh Dị đã trả giá cao để mời anh gia nhập, mỗi khi gặp sự việc khó nhằn, họ sẽ điều động Tư Vô Mệnh. Bình thường không có chuyện gì nên chỉ việc đến Cục Linh Dị thành phố A điểm danh rồi về.

Làm tám tiếng một ngày, nghỉ hai ngày cuối tuần, lễ tết nghỉ theo quy định của pháp luật.

Vì vậy, đừng nói Tư Vô Mệnh nằm ngủ trên bàn làm việc, ngay cả khi anh nấu lẩu và tổ chức tiệc trong văn phòng, chỉ cần anh đến điểm danh, cấp trên cũng không làm gì được anh.

Thật ra... không điểm danh cũng không sao, chỉ cần khi được điều động, Tư Vô Mệnh hoàn thành nhiệm vụ là được.

“Vào đi, lão Thái đang đợi cô bên trong.” Đỗ Minh Hạo mở cửa phòng làm việc của Thái Trạch Vũ, để Vân Kiến Nguyệt tự vào.

Trong phòng, Thái Trạch Vũ đang gõ gõ bàn phím máy tính, tiếng lách cách vang lên liên tục.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thấy Bạn Thân Thành Lệ Quỷ Tôi Trở Nên Bạo Lực Hơn

Số ký tự: 0